Lưu Vân vừa xuống lầu, Tiểu Ban liền như có cảm giác mà kêu to lên, hắn khẽ vỗ về đồng bọn lâu ngày không gặp, dắt Tiểu Ban thẳng hướng treo hoàng bảng. Xa xa đã thấy bảng cáo thị vàng rực rỡ vẫn nguyên vẹn dán ở đó. Hắn cố tình vòng vài vòng, lơ đãng đến gần, không ngoài dự đoán, chỉ chốc lát đã có một người bộ dáng thị vệ tiến lên hỏi thăm, thấy Tiểu Ban, sau một phen kinh ngạc, dẫn Lưu Vân đi vào.
Mọi người biết được con linh mã dã tính khó thuần này cư nhiên do một người trẻ tuổi tướng mạo xấu xí như vậy tuần phục, đều rất kinh ngạc, nhiều hơn là không thể tin — sư phụ có năng lực ít nhất cũng phải là hán tử cường tráng trải qua mấy chục năm rèn luyện, một tên hoàng mao tiểu tử có chỗ nào hơn người được?
Cũng có người khinh thường cười nói: “Mặc Ngọc này không phải là ngươi cuỗm ở đâu về đấy chứ. Ha ha….”
Lưu Vân chẳng ừ hử gì nhíu nhíu mi, không thèm để ý, chỉ âm thầm quan sát nam tử trên thủ tọa. Chỉ thấy y tướng mạo thanh tú, khí vũ hiên ngang trông rất trẻ, ước chừng không quá ba mươi, thân huyền thanh quan bào, hiển nhiên quan phẩm không thấp, trên phát quan xen ngang một cây ngọc trâm thanh trúc, giống như người đọc sách. Y ngồi ngay ngắn, chỉ nhàn nhạt đánh giá Lưu Vân, mặc cho những người khác cười một trận, mới mở miệng nói: “Ngươi nói ngươi là Vân Tiêu? Mặc Ngọc này là ngươi đích thân thuần phục?”
“Đúng vậy.” Lưu Vân hơi khom người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-qua-vu-luu-van/1568497/quyen-1-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.