Chương trước
Chương sau
Mặt trời lặn về Tây, sương chiều phủ kín, trên đường phố Huyền Diệu nhà nhà đã sớm lên đèn, ánh sáng rực rỡ như ban ngày.『Mị Phượng Các』nằm phía Tây đường, dù qua một hồi hỗn loạn, nhưng lập tức chỉnh đốn trở lại, vẫn nhất phái ca vũ thăng bình.
Một bên đường nhỏ không người để ý, mơ hồ có mấy thân ảnh cao lớn đang đứng, nam tử dẫn đầu hoa phục cẩm sam, khoanh tay mà đứng, đôi đồng tử mặc hắc ngóng nhìn『Mị Phượng Các』cách đó không xa, khí thế tôn quý bất dung xâm phạm khiến người ta không dám nhìn gần. Người này chính là trung tâm hỗn loạn vừa rồi.
“Chủ tử, cần phải hồi cung?” Tiện y nam tử Mạc Nguyệt ban nãy che trước người y có chút hoài nghi nói. Thời điểm không còn sớm, tái không trở về e rằng không ổn, nhưng vị chủ tử này của cậu, lại là tính tình không đạt mục đích sẽ không bỏ qua, một khi cố chấp rồi, dù ai cũng không khuyên được.
“Đừng vội, sự tình còn chưa xong xuôi.” Nam tử hơi trầm ngâm nói.
“Nhưng…” Mạc Nguyệt còn muốn nói gì đó, vừa tiếp xúc với ánh mắt sắc bén của y, lập tức rủ mắt, không nhiều lời nữa.
“Là ngươi định đoạt, hay là ta định đoạt?” Tuy là câu nghi vẫn, tiếng nói trầm thấp của nam tử lại lộ ra uy nghiêm vô dung trí nghi, trầm mặc một lúc lâu mới nói, “Lát nữa ta một mình đi vào từ thiên môn, các ngươi ở nơi bí mật đợi mệnh, không được tuỳ tiện lộ diện.”
“Rõ!” Bốn tiện y ám vệ nhanh chóng nửa quỳ xuống đáp lại, lập tức ẩn vào đám đông tiêu thất bóng dáng.
Đầu bên này, lại nói sau khi cẩm y nam tử kia rời đi, Phượng tỷ như không hề gì tiếp kêu gọi hạ nhân thu thập thính đường, trấn an khách nhân, dù sao kinh nghiệm thế sự, chưa tới nửa canh giờ đã sửa sang xong.
Văn Ngọc Tiêu ở một bên sắc mặt cực kỳ khó coi uống rượu sầu, hắn từ nhỏ sống sung sướng, nào từng mất thể diện như thế? Sau đó càng không có mặt mũi nào tiếp tục dây dưa Lam Cần, một bụng hờn dỗi không thể phát tiết, cả mỹ nữ như hoa như ngọc bên cạnh cũng chẳng buồn để ý. Văn Ngọc Tiêu phái người gọi Phượng tỷ tới, miễn cưỡng nặn ra một chút lễ nghi nói: “Lời Phượng tỷ nói ban nãy sẽ không lật lọng nuốt lời chứ.”
“Đương nhiên là không, mai sau còn phải nhờ cậy ngài ủng hộ nhiều mà. Phượng tỷ khẽ lay vũ phiến, sóng mắt lưu chuyển, cười nhẹ nhàng nói: “Nhanh đi dẫn Hồng Tụ Lục Trúc đến ra mắt Văn công tử.” Nào ngờ đợi nửa ngày, vẫn không thấy người. Phượng tỷ thấy Văn Ngọc Tiêu đã sớm không kiên nhẫn, lại phái người đi gọi, người tới nói, Hồng Tụ Lục Trúc đang bồi khách, không muốn qua đây.
Lần này thật tức chết Văn Ngọc Tiêu luôn luôn tự cho mình bất phàm. Hắn lại giận cực phản cười, vỗ mạnh lên bàn nói: “Bổn công tử thật muốn đi xem xem khách nhân nào lợi hại như thế, một hồi công phu đã đem mỹ nhân mới tới mê đi mất. Tại hạ trái lại muốn lĩnh giáo một phen! Người đâu, dẫn đường!”
Phượng tỷ biết rõ Văn Ngọc Tiêu đang nổi nóng, ngỗ nghịch không được, đành phải bồi cười, thầm trách Hồng Tụ Lục Trúc không hiểu chuyện, trở lại nhất định phải chỉnh một phen.
Một tiểu tư tóc để chỏm dẫn Phượng tỷ cùng Văn Ngọc Tiêu đi đến trước một nhã gian phía Tây, Văn Ngọc Tiêu xa xa đã thấy hai người ngồi giữa một đám oanh oanh yến yến vòng quanh, tiếng cười hi hi không quá chói tai. Bên trái, một tử sam nam tử ngồi nghiêng, đan phượng hẹp dài khẽ mị, một tay ôm một thiếu niên yêu dã bờ vai bán lộ, tay kia đung đưa quỳnh tương ngọc lộ trong chén thủy ***, mỉm cười nhìn bạch y công tử khẽ lay chiết phiến phía đối diện, tướng mạo tuy chỉ coi là đoan chính, nhưng giơ tay nhấc chân đều phong lưu bất kham, làm cho người ta bất giác bị hấp dẫn. Bên phải, là một vị công tử tuổi trẻ trên thân tuyết cừu cẩm đoạn, bộ dạng tuấn tú hơn, tu mi hơi chớp, mi nhãn tự tiếu phi tiếu, bạc thần khẽ giương, phảng phất xuân phong thổi qua, tuấn lãng như *** (sao),tiêu sái xuất trần. Trong lòng cũng có một thiếu niên thúy sam yêu mĩ.
“Không ngờ ở đây lại gặp được Linh huynh, thật sự là hữu duyên na.” Lưu Vân kéo Hồng Tụ ra khỏi ngực, nào ngờ bị y ôm càng chặt, nhưng thấy Mộ Dung Linh lâu ngày không gặp ở phía đối diện ngả ngớn ôm một nhân nhi động lòng người, thỉnh thoảng liếc mắt đưa tình, trong lòng chẳng biết vì sao lại có phần mất hứng, lúc phát giác Văn Ngọc Tiêu đến, không muốn bị hoài nghi, đành phải nhấc tay ôm Hồng Tụ, nhưng lại không ngờ dẫn tới hiểu lầm càng lớn.
“Không ngờ Vân huynh còn có hưng trí này, xem ra quyết định của Thanh nhi quả nhiên sáng suốt.” Mộ Dung Linh không mặn không nhạt nói. Chỉ chợt thấy thời tiết cuối thu, chiết phiến thường dùng phất ra gió nhẹ lại mang theo tia lãnh ý. Đến đây, Mộ Dung Linh mới kinh ngạc phát giác mỹ nhân trong lòng cư nhiên là nam tử, này đối với kẻ trước nay không thích nam sắc như y mà nói chắc chắn là xấu hổ cực kỳ. Chỉ vì nửa canh giờ trước, mà bây giờ ở nơi yên chi này không chết tử tế gặp phải tên sát *** đối diện! Nghĩ đến đây, dư quang y thoáng thấy người kia lại còn vẻ mặt mãn ý trái ôm phải ấp, Mộ Dung Linh nhìn như tiêu sái cười khẽ chợt cứng ngắc vài phần. Cánh tay vốn định đẩy Lục Trúc ra lại như mạnh mẽ vòng qua.
Phượng tỷ nhìn thấy hai vị nam tử tuổi trẻ mị lực phi phàm trước mắt, không khỏi cũng ngẩn ngơ, nàng tâm tư *** tế, lập tức khuyên nhủ Văn Ngọc Tiêu: “Mỹ nhân mới tới cũng không chỉ có hai người bọn họ, chi phí hôm nay tính tại Phượng tỷ tỷ ngươi, bao công tử vừa lòng. Ai, Hồng Tụ, Lục Trúc này không có phúc phần hầu hạ ngài, hôm khác lại cho ngài bồi tội.”
Phượng tỷ vốn định khuyên Văn Ngọc Tiêu đừng gây chuyện nữa, nhưng nào ngờ ngược lại khiến hắn nghe được lại càng mất hứng, trong lòng nghĩ lời này giống như châm chọc mình không bằng hai người này. Hắn vừa mất thể diện, nay há lại để người khác cưỡi lên đầu mình?! Văn Ngọc Tiêu không để ý tới Phượng tỷ, đi thẳng hướng Lưu, Linh hai người, vừa chắp tay nói: “Tại hạ đường đột, thấy hai vị công tử khí độ bất phàm, thật muốn kết giao một phen, chẳng biết kẻ hèn này có được may mắn thỉnh giáo tôn tính đại danh nhị vị?”
Một lời lễ độ chu toàn, khiến người tâm sinh hảo cảm, lại cũng không quá đáng. Lưu Vân cười lại nói: “Các hạ không cảm thấy lúc này hẳn là tự báo tính danh trước sao?”
Văn Ngọc Tiêu ngốc lăng, hiển nhiên không ngờ tới cư nhiên có kẻ dám không nể mặt hắn như thế, nhưng cũng tịnh không sinh khí, vẫn lấy lễ đáp: “Tại hạ tệ tính Văn, học danh Ngọc Tiêu, ‘Văn’ trong ‘văn võ song toàn’, ‘Ngọc’ trong ‘ngọc thụ lâm phong’, ‘Tiêu’ trong ‘tiêu sái thích thảng’, gia phụ là đương triều binh bộ thượng thư, dám hỏi huynh đài đại danh?”
Mộ Dung Linh bất động thanh sắc quan sát khách không mời mà đến trước mặt, thấy hắn ngôn ngữ tuy khách khí nhưng một bộ thái độ kiêu ngạo, không khỏi tâm sinh chán ghét, cũng chỉ mỉm cười khách khí hoàn lễ nói: “Không dám nhận, tại hạ chỉ là nhất giới bố y, tệ tính Mộ, đơn danh một chữ Linh.” Hiển nhiên tịnh không muốn thâm giao.
Lưu Vân không khỏi cười thầm trong bụng, ban nãy mình còn muốn coi trò hay của hai người kia, không ngờ lại nhanh như vậy đã bắt đầu trình diễn. Hắn rất hứng thú bắt chước ngữ khí Văn Ngọc Tiêu nói: “Tại hạ tệ tính Vân, đơn danh một chữ Tiêu, ‘Vân’ trong ‘vân tiêu’, ‘Tiêu’ trong ‘vân tiêu’. Gia phụ là đương triều thiên tử….” Cố ý dừng một hồi, không ngoài ý muốn nhìn thấy mọi người một bộ biểu tình rớt quai hàm, lại cong khóe miệng cười nói, “Thiên tử cước hạ Tây Bắc nhai nhất gian tửu lâu chi chủ.”
Ý anh là: Cha anh làm chủ một gian tửu lâu ở phố Tây Bắc dưới chân thiên tử. Khổ, TQ nói ngược lại vs VN mình, thành thử bạn Vân chơi bạn Ngọc Tiêu công tử 1 vố đây mà =))
“Không biết là vị lão bản nào?” Biết rõ hắn cố tình đùa giỡn, ngược lại càng khiến cho Văn Ngọc Tiêu hiếu kì.
“Gia phụ đã quy tiên nhiều năm.” Một câu thì là thật. Lưu Vân liếc Mộ Dung Linh bên cạnh, chỉ cảm thấy trong nụ cười mỉm hào phóng bất kham của y dẫn theo chút đắng chát, e là vì mình vô tâm nói như vậy. Lưu Vân chợt cảm thấy hơi áy náy.
“Nga, thật không phải.” Lời tuy như thế, Văn Ngọc Tiêu lại tịnh không lộ ra chút tình cảm ray rứt nào, ngược lại không đợi Vân, Linh hai người tỏ thái độ đã tùy ý ngồi xuống cạnh Lưu Vân, “Tương phùng đó là duyên, tại hạ cùng hai vị nơi đây tương ngộ cũng là một loại duyên phận, thấy hai vị lời lẽ không tầm thường, khả có nhã hứng làm hành tửu lệnh thế nào?” Văn Ngọc Tiêu cười mỉm nhìn hai người họ, cảm thấy chính đắc ý, mình coi như là tài trí hơn người, vừa rồi luận vũ thua, văn đấu nhất định phải lật lại mới được.
Lưu Vân lại có phần xấu hổ, sống ở thời hiện đại hai mươi năm, hắn cũng chẳng có hàm dưỡng cổ văn gì, càng miễn bàn tới làm thơ. Đang muốn uyển chuyển từ chối, nào dè Mộ Dung Linh trước hắn một bước nói tiếng “Hảo”. Lưu Vân thấy y hưng trí dạt dào khẽ vung chiết phiến, khóe mắt đuôi mày đều mang ngạo nhiên, nghĩ nhất định là đối bản thân cực đủ tự tin. Cũng không khước từ được, Lưu Vân nhẹ gật đầu, đành phải miễn cưỡng sưu quát (cướp đoạt, vơ vét, rúc rỉa =))) một ít mặc bảo của văn nhân cổ đại.
Văn Ngọc Tiêu cười nói: “Như vậy đáp không được thì… Phạt rượu!” Phất phất tay, kêu hạ nhân dâng vài vò Trúc diệp thanh thượng hảo, nhìn về hướng lá ngô đồng tiêu điều rơi ngoài cửa sổ nói, “Hiện hạ đang là cuối thu, lấy thu vi đề quá mức thê lương, thu có cúc chi thịnh quý, chi bằng lấy cúc vi đề tác một câu thơ, nhị vị ý hạ thế nào?”
“Hay lắm.” Mộ Dung Linh phất quạt cười, ánh mắt lại trước sau nhìn phía Lưu Vân không nói được một lời, thầm nghĩ hắn luôn si võ học, còn thi văn, mình nhất định là có thể thắng hắn một bậc, cuối cùng cũng được xả giận. Không khỏi cong cong khóe miệng, chưa hề phát giác Lục Trúc trong lòng ngưng mắt nhìn một nụ cười lơ đãng của y, đã ngây dại.
“Như vậy, do tại hạ làm trước đi.” Văn Ngọc Tiêu trầm ngâm một hồi, cất cao giọng nói, “Hà tẫn dĩ vô kình vũ cái, cúc tàn do hữu ngạo tuyết chi.”
荷尽已无擎雨盖, 菊残犹有傲雪枝
Tạm dịch: Sen tận đà che mưa chẳng nổi, Cúc tàn vẫn đứng thách trời đông.
“Thơ hay.” Mộ Dung Linh lấy phiến vỗ tay nói, “Hư tả hà cúc, thực tả ngạo mai, quả thật xảo diệu. Nhưng mà…”
Nghe được người khác ca ngợi, Văn Ngọc Tiêu vốn dương dương tự đắc, lại nghe lời y vừa chuyển, vội hỏi cớ gì.
“Nhưng mà,” Lưu Vân chớp mi cười khẽ nói tiếp, “Văn huynh lấy cúc vi đề, tất nhiên là phải tả cúc, vậy thì theo ý ngươi, chẳng lẽ chỉ cần có chữ cúc là được sao?”
Văn Ngọc Tiêu nghe vậy cực kì tức giận, ngôn ngoại chi ý quá rõ ràng, dám nói hắn lạc đề! Mộ Dung Linh ở một bên càng vẻ mặt *** quái, thiếu điều cười ra tiếng. Văn Ngọc Tiêu trừng y một phát nói: “Xem ra, Mộ huynh có hay hơn chăng, tại hạ nguyện kính cẩn lắng nghe.”
“Không dám, ta quả thật nghĩ đến một câu.” Mộ Dung Linh ngừng một lát, “Hoa” mở rộng chiết phiến, “Lộ thấp thu hương mãn trì ngạn, do lai bất tiện ngõa tùng khinh.”
露湿秋香满池岸, 由来不羡瓦松轻
Tạm dịch: Sương đẫm hương thu tràn ao bé, Vốn xưa chẳng ước như ngõa tùng
Văn Ngọc Tiêu tuy không phục, này hạ cũng không khỏi không bội phục y cao minh, giả mà như thật, hàm mà không lộ, lại vần điệu. Đành phải cắn răng nói câu ‘thơ hay’. Quay đầu nhìn Lưu Vân.
Lưu Vân giương mắt chợt cảm thấy chẳng biết khi nào, ánh mắt cả gian các nội đều tập trung đến một bàn này, không khỏi thầm than một tiếng, vốn định coi người ta diễn trò, lại không muốn bị người khác xem kịch.
Ở góc bên hông, một cẩm y nam tử lặng yên đứng một bên, cũng lưu ý nhã gian phía Tây, chuẩn xác đích nói, là liên tục nhìn chằm chằm vào tử y công tử bên trong, cũng tò mò hắn đến tột cùng sẽ nói ra câu cú thế nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.