Trong rừng sau giờ ngọ, những chú chim không biết mệt mỏi líu lo trên ngọn cây. Lưu Vân lướt nhanh trên con đường nhỏ quay lại Lạc Thành, nghĩ đến cái mộc hạp nặng trịch trong lòng, hơi nhíu mày—
“Cái này”, Mộ Dung Linh từ trong áo lấy ra chiếc mộc hạp cướp được của đoàn người lúc trước, trên hộp khảm ngọc nạm vàng, mở nắp ra là một viên dạ minh châu lấp lánh ánh sáng êm dịu đang lẳng lặng nằm ở bên trong, trong khoảnh khắc, huyệt động hôn ám sáng rực cả lên. “Xem như là tiền đặt cọc.”
“Đồ quý trọng như thế ngươi tự mình cất đi. Ta sợ nó nặng như thế cầm không nổi lỡ tay ném đi mất thì thật đáng tiếc.” Đẩy ra cái vật phỏng tay khoai lang, hắn còn không có ngốc đến nỗi tự mình tìm phiền toái.
Mộ Dung Linh kỳ quái nhìn hắn một cái, lại nói: “Nếu để ở chỗ ta, người kia nhất định sẽ ép ta đi vào khuôn khổ. Không bằng giao cho ngươi, muốn làm gì nó thì làm.”
Cũng không biết là dây thần kinh nào mọc lộn, hắn cư nhiên mạc danh kỳ diệu đáp ứng yêu cầu. Sau khi vết thương hơi lành, Mộ Dung Linh liền trở về Mộ Dung sơn trang.
Bỗng nhiên từ trong rừng truyền đến một chuỗi thanh âm rất nhỏ cắt đứt dòng suy tưởng của Lưu Vân. Một thanh y nhân đạp gió mà đến, vững vàng trạm xuống trước mặt Lưu Vân.
“Thệ huynh thật đúng là không chỗ không ở a.” Lưu Vân híp lại phượng nhãn, cười nhạt nói.
“Quá khen” Thệ Thần mỉm cười, vừa muốn mở miệng thì thấy Lưu Vân từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-qua-vu-luu-van/1568484/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.