Kể từ buổi luyện kiếm nhôm đó, Ngự Phong sơn trang dường như đột nhiên có rất nhiều chuyện phải làm, Ngự Lưu Tiêu cũng trở nên bận rộn hẳn lên. Lưu Vân nhiều lần muốn giúp hắn xử lí sự vụ nhưng đều bị hắn lấy lí do thân thể không thích hợp mệt nhọc, đưa về phòng nghỉ ngơi.
Còn muốn dấu ta sao? Bộ ngươi không nói thì ta không biết đi tra sao chứ? Có điều hơi phiền một chút. Lưu Vân nhẹ nâng khóe miệng, lập tức nghĩ đến một người.
Lững thững đi qua hành lang đến thư phòng, không cần đến một khắc, một người mặc trang phục thị vệ xuất hiện tại chỗ gấp khúc đầu hành lang. Không ai khác chính là vị tổng quản thị vệ của sơn trang – Thiệu Hồng.
“Nhị thiếu gia có chuyện muốn hỏi thuộc hạ?” Nam tử vẻ mặt trầm ổn, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
Thông minh, thật là một nhân tài đáng giá. “Không sai, Thiệu tổng quản có lẽ là cũng biết bản thiếu gia muốn hỏi cái gì?” Lưu Vân hơi dựa người vào cây cột trụ bằng gỗ lim, hai cánh tay thon dài khoanh trước ngực, mỉm cười thâm thúy, chờ người kia cho mình một đáp án thỏa mãn.
“Nhị thiếu gia muốn hỏi chuyện gần đây xảy ra trong sơn trang, cùng với việc ngài rơi xuống vách núi?” Vẫn là ngữ khí không gợn sóng không sợ hãi, phảng phất như tất cả đều là đương nhiên.
Lưu Vân nở nụ cười sáng xạn, nói chuyện với người thông minh quả nhiên sảng khoái. “Nếu Thiệu tổng quản đã biết, vậy xin báo cho ta một…hai…điều nho nhỏ.”
“…Vâng.” Thiệu Hồng hơi suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-qua-vu-luu-van/1568476/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.