Editor: Tử Điệp
Beta – reader: Tử Điệp
Quý Phong biết, người như vậy, y như vậy, nếu như thay đổi, nếu chọn một người, sẽ khăng khăng một mực, chí tử tương tùy.
Quý Phong cùng Sở Sở Tử Phàm là người như thế, vừa vô tình vô nghĩa, lại ý trọng tình thâm.
Hắn không muốn miễn cưỡng ngươi kia, mà có muốn cũng không được, ngay từ đầu hắn đã biết, hắn thích Sở Sở Tử Phàm như vậy, nên tuyệt không nguyện ý ép buộc y, nếu miễn cưỡng gần bên nhau thì sao có thể tồn tại lâu dài?
Quý Phong không cầu công danh không cần lợi lộc, những thứ này với hắn mà nói, chỉ như hoa cỏ ven đường không đáng nhắc đến.
Mọi người nói, hắn thiên tư thông tuệ, là kỳ tài trăm năm khó gặp, hắn cũng không cần thứ hư danh này, chỉ là, có bao nhiêu người từng thấy, đêm khuya thanh tĩnh, hắn lên núi luyện công, ngày nắng gắt không chịu nỗi, hắn vẫn ở hậu sơn luyện tập, hay mấy đêm sương lạnh cắt da, mấy ai thấy khuôn mặt đỏ hồng vì lạnh ấy?
Những thứ này không ai nhìn thấy, cũng không ai để tâm, cái họ muốn chính là kết quả, chứ không phải quá trình luyện tập dãi gió dầm sương, đúng, hắn là thiên tài, quả thật khả năng lĩnh ngộ cao hơn người khác, thế nhưng như thế thì đã sao?
Không là gì cả.
Cũng không chứng minh, hắn không cần trả giá mà đã đạt được mọi điều, thực tế, lòng hắn không lúc nào không chuyên tâm, dốc hết sức lực, mới có danh hiệu đệ nhất của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-qua-thien-pham/2693956/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.