Editor: Tử Điệp
Beta – reader: Tử Điệp
Thoáng chốc hai người đã đến, nơi đó trời nhẹ mây cao, nhất xuyên yên thảo, mãn thành phong nhứ, vân nhàn thảo viễn, thiên địa du du, lại có nước từ trên cao chảy xuống, Sở Sở Tử Phàm cùng Quý Phong thấy thế tâm trạng liền vui vẻ, nội tâm cũng có một loại thư sướng không nói nên lời, tựa như nhìn khắp thế gian, quá khứ đau buồn, sầu khổ, như bị bầu trời cao ấy mang đi, hết thảy đều không trọng yếu.
Sở Sở Tử Phàm không biết trên thế gian này lại có cảnh đẹp như vậy, cũng có thể y biết, nhưng chưa từng để ý, người khác có thể hạnh phúc, cảnh đẹp này không phải người như y nên nhìn, thứ y nhìn là hắc ám, tử vong, tiên huyết, đó là thứ y thấy từ nhỏ, cũng là đường y phải đi.
Cho nên cảnh tượng trước mắt với y mà nói thật chấn động, bi thương có, hi vọng có, còn cả tuyệt vọng, người khác đều có thể hạnh phúc, chỉ có y là thống khổ, cho nên y muốn tất cả cũng như y, đều sống không bằng chết.
Kể cả cái người đang đứng bên cạnh, tại sao thiên thời địa lợi nhân hòa đều là của hắn, tất cả hắn đều có, còn trêu chọc mình, nhất định phải để hắn không ngày nào yên mới tốt.
Đùa cợt mình như vậy, là vì sao? Quý Phong, ta không phải là ngươi có thể trêu vào.
Người trước mắt, Quý Phong nhìn vẻ mặt y chợt tốt, chợt xấu, không biết lại đang nghĩ cái gì, chắc chắn hơn phân nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-qua-thien-pham/2693940/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.