"Lăng mộ thời xưa?"
Bạch Tiểu Nhung nhấm nháp mấy chữ này lại một lần nữa, còn có chút ngốc ngốc. Lăng mộ chôn cất người xưa, hoặc là xác ướp hoặc là cương thi, này còn không phải nguy cơ sinh hóa phiên bản zombie cổ đại sao?
Thuần Vu Yến nhịn không được vuốt phẳng cọng tóc dính lá trên đầu cậu: "Đúng vậy. Nửa tháng trước nơi này có bão lớn, trên núi xảy ra lở núi, đất đá trôi, lăng mộ lối vào bị hở ra."
Vì là sơn trang nghỉ mát nên hôm đó thương vong cũng không ít, Thượng Quan làm chủ, bồi thường không ít thiệt hại. Sau này Thượng Quan mới dựng rào chắn an toàn, còn quy định những ngày mưa bão đóng cửa không tiếp đón.
Thuần Vu Yến cũng không định tới xem náo nhiệt đâu, hắn là người ngoài nghề nhưng được cái danh Thuần Vu thiếu gia, thêm nữa là bị đàn em Nam Cung Triệt rủ rê đi xem xác ướp. Hắn cũng rảnh, thế là hai đứa ăn nhịp với nhau, ra giá cao thuê phòng ở sơn trang, xem tiến độ khai phá.
Thượng Quan nghe nói có cổ mộ, cũng muốn phân một ly canh, thái độ nói không chừng, vừa muốn tuyên truyền vừa muốn độc chiếm. Nhà bọn họ làm cảnh điểm nghỉ mát mà, có thêm một cái lăng mộ ngàn năm làm mánh lới, có thể kiếm không ít tiền.
Ngày hôm qua đám người kia, là người của Thượng Quan phái ra tự hành thăm dò, xem có gắn thể camera vào không.
Bạch Tiểu Nhung trọng điểm đặt ở: "Nam Cung Triệt cũng tới?" Bà chị cũng ở, Bạch Nhược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-phat-song-truc-tiep-cua-bach-tieu-nhung/3321792/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.