Chương trước
Chương sau
Lần này có Thuần Vu Yến đi chung nữa nên Bạch Tiểu Nhung cảm thấy an toàn hơn hẳn, bước chân cũng nhanh nhẹn không run.

Hồ nước trở lại an tĩnh, không thấy xúc tua cũng không gợn sóng, giống như không có gì phát sinh qua.

Đứng bên bờ hồ, hai người cơ hồ là nhìn dáo dác xung quanh, cái gì cũng không có phát hiện. Thuần Vu Yến thì có điều suy tư. Khu sinh vật học, ở hồ nước, quái vật, những đều này đều có liên kết với nhau.

Bạch Tiểu Nhung không rõ, cậu sợ hắn nghĩ mình nói xạo nên có chút quẫn bách giải thích: "Tôi không gạt anh, thật đó. Lúc đó còn có một đôi tình lữ, tôi có thể tìm bọn họ đối chứng."

Thuần Vu Yến thiện giải nhân ý: "Tôi tin mà." Hắn đã biết dưới đáy hồ là gì rồi.

Bạch Tiểu Nhung cảm thấy nam phụ của phụ này thật là thiện lương, đứa trẻ xui xẻo: "Vậy thì tốt." Đỡ mắc công tìm nhân chứng.

Hồ nước không có động tĩnh, cậu cũng không có cách nào, chỉ có thể đứng bên hồ ngóng, nhìn bình luận của người xem giết thời gian.

[ Triệu hồi ra là được, mắc gì đứng ngóng?

 Đúng vậy, vừa hay hai cậu đủ một cặp, thảy vật định tình xuống rồi cầu thử coi!]

Cái gì? Cậu, với Thuần Vu Yến là một cặp? Mấy người này thật là...Có mắt nhìn!

[ Đúng đúng! gửi tích phân rồi nè, triển đi!

 Đẹp đôi lắm hai đứa, má ủng hộ hết mình!]

 Bạch Tiểu Nhung đọc comment mà lòng nở hoa, vừa được gán ghép với trai đẹp vừa câu được quá trời lượt xem, sao không thích cho được.



[ Ê, bé Thỏ đâu sao nãy giờ tôi không thấy nhỉ?

 Chắc là Nhung nó đem bé bỏ vô chai nước rồi.

 ....Nếu tôi không mất trí thì Nhung nó bỏ ẻm vào lúc nào vậy?]

Ừ nhỉ? Bé Bunny biển của mình đâu?

Bạch Tiểu Nhung kiểm kê lại đồ dùng, trong cặp sách, trong túi áo khoác, trong túi quần, ống quần, bắt đầu bối rối lên. Thỏ đâu? Con yêu của mình đâu?

Thuần Vu Yến mới đầu không biết Bạch Tiểu Nhung làm gì mà thừ người ra, rồi cười như điên: "???" Kinh hách quá khùng luôn rồi?

Sau lại, cậu luống cuống lên, còn định cởi lưng quần ra, Thuần Vu Yến sắc mặt vi diệu cầm lấy tay cậu, cản lại: "Làm sao vậy? Có sâu rơi vào quần cậu?"

Bạch Tiểu Nhung khẩn trương, bắt lấy cánh tay của người đáng tin cậy đứng kế bên, mếu máo: "Thỏ, Thỏ của tôi! Không thấy con nó đâu nữa!" Cậu vậy mà không phát hiện ra bé sên biển nhà mình mất tích rồi!

Thuần Vu Yến không hiểu chuyện gì xảy ra: "Thỏ gì? Nãy giờ tôi đâu thấy con thỏ nào đâu?" Bạch Tiểu Nhung có nuôi thỏ sao? Hắn không phát hiện.

Hắn cảm thấy để cậu tại chỗ hỏn lọn như vậy nữa thì chắc cậu cởi trần kiểm tra tiếp cho xem. Hắn nắm lấy vai cậu, giọng điệu nhẹ nhàng trấn an: "Cậu bình tĩnh chút, từ từ nói. Nếu rớt ở đâu thì chúng ta đi tìm." Hắn nghĩ là móc khóa hình thỏ hay thỏ bông gì đó.

[ Á, mắt tui!

 Hình ảnh thật chất lượng! Thuần Vu mà đè vào thân cây phía sau nữa thì...

 H là cấm đó, mấy bà tém tém lại!

 Cốt truyện đang hấp dẫn mà mấy mẹ này làm mất hứng quá!



 Cơ mà, bá đạo sủng công x khả ái nhút nhát thụ, có ai cắn cặp này không!

 Tuyệt tuyệt!]

Bạch Tiểu Nhung cũng lấy lại bình tĩnh, cuống cuồng lên cũng không giúp ích gì. Cậu gật đầu, trong lòng lo lắng nhưng không thất thố giống như lúc nãy nữa.

Có điều, cậu hơi cúi đầu: "Tôi biết rồi, anh có thể buông ra rồi đó. Tôi đau vai." Cậu xạo ke đó, Thuần Vu Yến cái mặt này dựa lại gần quá làm áp suất tim cậu đập nhanh lắm, cậu sợ còn như vầy nữa tim cậu chịu không nổi.

Mặt mày cách gần, ngẩng đầu lên là thấy ngay, bàn tay cũng to và thô nữa...Không được, chảy máu mũi mất!

Bình tĩnh, tìm bé Thỏ quan trọng hơn nam sắc.

Thuần Vu Yến cũng chột da thu lại đôi tay, giả bộ bình tĩnh: "E hèm, trước mắt thì cậu nói tôi nghe chuyện xảy ra đi." Bạch Tiểu Nhung này không đùa được đâu, đã trắng rồi còn thơm mềm, có phải đàn ông không vậy?

Bạch Tiểu Nhung gật đầu, cậu kể lại chuyện bỏ chạy lúc đó xong là không thấy Thỏ nữa, cậu lấy hình bé Thỏ ra cho hắn xem, chỉ vào cục bột trên vai trong tấm ảnh: "Thỏ là bé nó đó, có phải do tôi chạy nhanh quá nên ẻm bị văng ra không nữa."

Cậu rầu rĩ, sên biển mới nở hơn một tháng nay, còn bé tí, vì là yêu thú nên lớn bằng ngón tay cái như vầy, ngoan lắm.

Thuần Vu Yến nhìn hình chụp: "..." Là sên biển. Hay thật, nhà giàu thì nuôi pet gì cũng được ha, thật là lạ kì.

Hắn như có điều suy nghĩ mà nhìn cái hồ: "Sên biển thích ăn rong rêu sinh vật biển này kia. Cậu nghĩ xem, có khi nào nó ở dưới hồ không?"

Bạch Tiểu Nhung suy sụp: "Mấy loại rong em nó hay ăn toàn là loại đắt tiền. Anh nghĩ, ăn hàng xịn quen rồi còn ăn hàng kém vệ sinh à?" Loại rong toàn là nhập khẩu không đó, quản gia còn cưng Thỏ hơn cưng cậu nữa mà.

Thuần Vu Yến: "..." Ai mà biết, hắn đâu phải nhà sinh vật học đâu, sên biển cái thứ nhỏ bé này hắn mới không thèm nhìn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.