Edit: Manh
Tư Văn rời khỏi khu công nghiệp dược phẩm, lái xe về nhà.
Trước lúc mở cửa, hắn đã mường tượng ra cảnh trông thấy Chu Yên đang ngồi trên xô-pha xem tivi, cặp gò bồng đảo thấp thoáng sau lớp áo hai dây. Thấy hắn vào nhà, cô sẽ đứng dậy bước về phía hắn, lần lượt cởi áo vest, cà vạt, áo sơ mi cho hắn.
Giữa chừng, hắn sẽ nắm tay cô, kéo cô vào lòng, ngửi mùi hương vương trên tóc cô rồi hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
Còn cô sẽ cười tùy ý: “Nghĩ anh đấy.”
Vẻ mặt Tư Văn dịu đi, đẩy cửa vào nhà. Trong phòng tối mịt, không có bóng Chu Yên.
Sự dịu dàng trên mặt hắn biến mất tăm.
Hắn cởi áo khoác, lấy điện thoại mở số Chu Yên ra, dừng lại hai phút, cuối cùng không bấm gọi.
Giờ này hẳn là cô đang ngủ.
Nghĩ đến đây, hắn bất chợt nhận ra một điều, từ khi nào hắn bắt đầu để tâm đến việc Chu Yên đã ngủ hay chưa? Trước kia hắn lúc nào chẳng gọi trực tiếp cho cô, bất kể cô đang làm gì cũng phải xuất hiện ngay tức khắc, sau đó mặc cho hắn đùa bỡn, tiến vào, bắn ra…
Càng nghĩ, hơi thở của Tư Văn càng trở nên nặng nề.
Hắn túm áo khoác rồi ra khỏi nhà. Đi đến thang máy, hắn lại cảm thấy là lạ. Hắn chỉ vừa gặp cô trưa nay, tính ra mới được mấy tiếng đồng hồ.
Hắn lại một lần nữa quay vào nhà.
***
Khác với những gì Tư Văn nghĩ, lúc này Chu Yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-nguyet/3465672/chuong-38.html