Giữa bữa trưa, cuối cùng Vi Lễ An phát rồ, bật dậy quăng hộp đựng cơm xuống bàn: “Cậu có thôi đi không!?”
Anh ta cũng từng như Trịnh Trí, sốt sắng muốn đưa tên sát nhân ra trước công lý, cũng đã thử rất nhiều cách, kể cả sang tận Tam Giác Vàng và Lưỡi Liềm Vàng[1] để nhổ nanh cọp, nhưng ngoại trừ việc chọc giận các thế lực, khiến cộng sự mất đi một bên chân, đường sự nghiệp bị hủy hoại, chỉ có thể ngồi xe lăn đến hết đời, anh ta chẳng gặt hái được gì khác.Đây là một thành phố tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức không cho phép mắc sai lầm.
Edit | Beta: Manh & MDL
Giám đốc Hoàng cảm thấy chuyện này sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến Kẹo, sợ Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật đến điều tra nên bèn thẳng tay đuổi việc Trà Sữa.
Thứ Hai, mây giăng đầy trời, không khí se lạnh.
Người phụ nữ gật đầu, ngắm nghía gương mặt cô: “Trông em xinh mà, sao lại muốn phẫu thuật vậy?”
Cạnh chỗ này có một chi nhánh của trường Đại học Sư phạm, chị ta hỏi vậy cũng không lạ, có lẽ đám tội phạm thường xuyên phát tờ rơi ở đó.
Thứ Hai, mây giăng đầy trời, không khí se lạnh.
Chu Yên mặc váy thun dài màu đen, hai dây vắt qua bờ vai gầy gò, dẫu trời không đổ một bóng nắng, làn da của cô vẫn như sáng lên.
Người phụ nữ hỏi: “Em học năm mấy?”
Tại “ký túc xá” của đám tội phạm, cảnh sát tìm thấy bốn cô gái bị giam, trong đó có Trà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-nguyet/3465651/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.