Edit | Beta: Manh & MDL
Tay sếp ngồi bên cạnh đổi thành Tư Văn, nụ cười máy móc của Chu Yên cũng tắt ngấm. Cô đã quen đối phó với hắn bằng gương mặt vô cảm.
Tư Văn hút thuốc, hỏi: “Không cởi quần áo đi à, Rose?”
[1] Tại hộp đêm Trung Quốc, một lốc thường rơi vào khoảng 6 – 12 lon / chai bia, tùy vào mô hình kinh doanh của hộp đêm.
Từ lúc đưa mũi kim cho đến lúc có kết quả chỉ mất chừng mười phút.
Chu Yên lặng lẽ cười khẩy. Thật trơ tráo làm sao, đến máy nghe trộm mụ Hồng cũng lắp đặt cho hắn.
Còn chưa điều hòa hơi thở, Chu Yên đã hỏi: “Anh biết điểm G không?”
Chẳng phải đáp án đã rõ mười mươi đó sao?
Vậy mới nói, nghề thấp kém là gì, chính là đây chứ đâu.
Chàng trai làm xét nghiệm báo lại: “Virus HIV/AIDS.”
Tắm táp xong xuôi, Chu Yên rửa mặt bằng nước lạnh. Cô nhìn mình trong gương, nghĩ hoài nghĩ mãi cũng không hiểu vì sao cô lại hỏi hắn điều ấy.
Bị chập mạch hay gì? Chu Yên mặc kệ chị ta, bước vào phòng thử đồ.
Cô cởi khuy áo, được nửa đường thì cài lại, đưa mắt nhìn hắn: “Sếp chơi theo lệ không?”
Quả nhiên. Chu Yên hỏi: “Nếu bị đâm thì tôi có bị lây không?”
Buổi chiều Chu Yên định đi dạo phố, sắm sửa vài bộ đồ mới cho Chu Tư Nguyên. Ban đầu cô chỉ tính đi một mình, ai biết mấy cô đào ở Kẹo cũng có chung ý định, thế là họ kết nhóm cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-nguyet/3465646/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.