Chương trước
Chương sau

Edit | Beta: Manh, MDL & Cá

Tư Văn đá văng hai cô tiếp viên, bước tới lôi Chu Yên lại rồi ném lên xô-pha. Hắn chặn đầu gối giữa hai chân cô, kéo áo cô xuống, vùi đầu cắn nghiến, chẳng mấy chốc vết bầm đã rải đầy.


Chu Yên đau lắm, nhưng đau quá nhiều rồi, cắn răng chịu đựng đã không còn là khái niệm gì xa lạ với cô.

Đưa qua chỗ ăn?

“Em muốn ăn ốc, gân bò với sụn heo! Với thật nhiều xiên thịt dê nữa!””Ừ. Chị sẽ gọi nhiều nhiều xiên thịt dê cho em nhé.”

Không đợi Tư Văn trả lời, cô đã quỳ gối xuống, chân dạng sang hai bên hông hắn. Người ngả về trước, cô vịn tay từ từ ngồi xuống, từ từ chuyển động.

Tư Văn vén váy cô lên, sau đó bắt đầu dùng tay một cách vô cùng hung hăng và thô bạo, với một tần suất mà cô không thể chịu nổi. Cô mím chặt môi, có đôi khi đau đến nỗi huyệt Thái Dương nổi gân xanh, nhưng cô vẫn không rên lấy một tiếng, bởi vì Tư Văn không yêu cầu.

Chu Yên lấy điếu thuốc ra, khói theo câu chữ phả lên mặt hắn: “Trượt rồi.”

Trận giày vò này kéo dài hơn nửa tiếng.

Chu Yên hạ cửa kính xuống, ngó cậu em đang đứng chôn chân, cô tháo dây an toàn, xuống xe đến xách cặp cho cậu: “Hôm nay đàn bài gì thế? Bài hôm qua em đàn cho chị nghe à?”

Tư Văn tạm thời chưa muốn nghe giọng của cô. Bất kể là làm việc gì, hắn luôn chuyên tâm đến cùng.

Sự quái ác của Tư Văn không dừng lại ở đó. Hắn cởi bỏ trói buộc, giật tóc Chu Yên lên như mọi khi vẫn làm, vốc nắm thạch rau câu hình nón xoắn ốc trên bàn rồi ném thẳng vào mặt cô.

Mười cô gái đứng xem run lẩy bẩy, vô thức lùi ra sau. Các cô không hiểu nổi tại sao một người đàn ông danh giá và tuấn tú như Tư Văn lại có thể tàn nhẫn với phụ nữ đến vậy.

Chu Yên muốn chiều em trai, thế là bèn bảo Tư Văn: “Tôi đưa anh qua chỗ ăn đồ Nhật rồi chị em tôi đi ăn đồ nướng nhé.”

Sự quái ác của Tư Văn không dừng lại ở đó. Hắn cởi bỏ trói buộc, giật tóc Chu Yên lên như mọi khi vẫn làm, vốc nắm thạch rau câu hình nón xoắn ốc trên bàn rồi ném thẳng vào mặt cô.

Chu Yên ngoái đầu, quay lại vẻ mặt vô hồn cô hay dùng với hắn nhất: “Chị Hồng vừa gọi tôi.”

Mười cô gái đứng xem run lẩy bẩy, vô thức lùi ra sau. Các cô không hiểu nổi tại sao một người đàn ông danh giá và tuấn tú như Tư Văn lại có thể tàn nhẫn với phụ nữ đến vậy.

Chu Yên theo hắn đã được bốn năm, thế nên dưới ánh mắt kinh ngạc của mười cô gái, cô vẫn có thể điềm nhiên bóc vỏ bỏ thạch vào miệng rồi tiếp tục nhiệm vụ của mình, tiện đà trưng ra biểu cảm đê mê tận hưởng, thi thoảng còn liếc mắt đưa tình với hắn.

Chu Yên có thể bày ra mọi trạng thái mà Tư Văn muốn, song không phải lúc nào cô cũng muốn diễn kịch. Cô thành thật đáp: “Tôi phải ăn tối với em tôi.”

Tư Văn nhìn Chu Yên, cô chẳng hề thay đổi gì so với năm xưa, có chăng chỉ là ngày một xinh đẹp hơn, biết điều hơn, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy không đủ.

Chu Yên giúp hắn lên đỉnh một lần, để hắn tùy ý lưu lại dấu vết trên cơ thể cô.

Chu Tư Nguyên nhìn theo hướng hắn lái: “Chị ơi, đồng nghiệp của chị dữ thật đấy.”

Tư Văn cởi áo khoác, kéo cà vạt xuống rồi nâng chân cô lên.

Chu Yên đau lắm, nhưng đau quá nhiều rồi, cắn răng chịu đựng đã không còn là khái niệm gì xa lạ với cô.

Tư Văn tạm thời chưa muốn nghe giọng của cô. Bất kể là làm việc gì, hắn luôn chuyên tâm đến cùng.

Cô rất đẹp, chỗ nào cũng đẹp, hắn luôn tìm được cảm giác mới mẻ nơi cô, thậm chí có thể sánh với cõi Tây phương cực lạc được miêu tả trong các điển tịch nhân văn cổ.

Mụ Hồng đang đóng cửa suýt buột miệng chửi: Mẹ nó chứ… Tôi gọi cô bao giờ?? Sống cho ra người tí được không? Lúc này rồi mà còn tính hại đời nhau hả!?

Tinh thần vừa được sảng khoái một phen, hắn cũng không làm khó cô: “Đi thôi.”

Hơi thở của hắn dần trở nên nặng nề, ánh mắt ngày càng đê mê.

Chu Yên lái con xe một triệu sáu khá lụa, chỉ mất nửa tiếng để đến lớp piano của Chu Tư Nguyên.

Chu Yên nhìn theo ánh mắt Chu Tư Nguyên, muốn gạt Tư Văn ra khỏi đầu cậu: “Anh ấy là đồng nghiệp của chị, nay cùng đi ăn với mình đấy.”

Trán Chu Yên lấm tấm mồ hôi, cô tóm lấy cánh tay hắn, tiếng sau cao hơn tiếng trước, Tư Văn nghe mà hai mắt đỏ ngầu.

Chu Tư Nguyên nghe vậy bật cười, nỗi căng thẳng vơi đi.

Trước mặt người bao nuôi, thứ gọi là tôn nghiêm không tồn tại. Kỳ thật nếu Tư Văn cương quyết, có khi cô còn phải để Chu Tư Nguyên ăn một mình. Gái điếm phải sống nhờ vào người bao nuôi như thế đấy.

Trận giày vò này kéo dài hơn nửa tiếng.

Chu Yên theo hắn đã được bốn năm, thế nên dưới ánh mắt kinh ngạc của mười cô gái, cô vẫn có thể điềm nhiên bóc vỏ bỏ thạch vào miệng rồi tiếp tục nhiệm vụ của mình, tiện đà trưng ra biểu cảm đê mê tận hưởng, thi thoảng còn liếc mắt đưa tình với hắn.

Tâm trạng của Tư Văn tuột dốc tức thì, hắn xuống xe, vòng sang bên ghế lái: “Biến ra ngoài!”

Nhóm lính mới sốc đến ngẩn người, đàn ông như Tư Văn quả thật họ mới thấy lần đầu, phụ nữ như Chu Yên họ cũng chưa từng gặp một ai.

Quần Tư Văn tuột đến mắt cá chân,Bỗng nhiên Tư Văn kéo tay cô lại, cô ngẩng đầu, nhìn hắn với vẻ khó hiểu. Hắn thả ra, như thể cái nắm tay ban nãy chỉ là do vội vàng, chứ hắn chẳng nghĩ gì mấy: “Đi chung.” Nói xong, hắn đi thẳng ra ngoài.Tư Văn cởi áo khoác, kéo cà vạt xuống rồi nâng chân cô lên. hắn thấy vướng víu nên đá văng đi, đoạn sang phòng ngủ cạnh đó lấy bao thuốc làm một điếu, vừa đi vừa châm lửa, rồi hắn rít một hơi, gân xanh hằn trên trán.

Chu Yên cũng thèm nên ngỏ lời xin hắn. Hắn ném điếu thuốc cho cô, song không đưa kèm bật lửa, ngồi lên ghế xô-pha đơn, vừa phì phèo hút thuốc vừa nhìn cô.

Chu Yên biết Tư Văn muốn gì, ngậm đầu lọc đi đến trước mặt hắn. Tay đỡ gáy hắn, cô dí sát đầu thuốc vào đốm sáng nọ rồi rít một hơi. Ánh lửa le lói, khói tràn khỏi mũi.

Chu Yên định chửi hắn bệnh thần kinh, nhưng đã lâu rồi cô chưa nhắc tới từ “bệnh” ở trước mặt Chu Tư Nguyên.

Đương lúc Chu Yên định rời đi, eo cô bỗng bị ghìm xuống. Tư Văn ngồi im lìm nhìn cô, khói mờ chốc chốc bao phủ gương mặt.

Thấy cô nhận chìa nhưng vẫn đứng im, Tư Văn hỏi: “Sao? Có hẹn hả?”

Chu Yên lấy điếu thuốc ra, khói theo câu chữ phả lên mặt hắn: “Trượt rồi.”

Chu Yên thấy hơi khó xử. Thường thì Tư Văn sẽ chiếm trọn thứ Bảy của cô, đến Chủ nhật là đi nước ngoài, nên cô có lệ lấy bữa tối Chủ nhật làm bữa ăn khen thưởng Chu Tư Nguyên chăm học.

Hơi thở của hắn dần trở nên nặng nề, ánh mắt ngày càng đê mê.

Không đợi Tư Văn trả lời, cô đã quỳ gối xuống, chân dạng sang hai bên hông hắn. Người ngả về trước, cô vịn tay từ từ ngồi xuống, từ từ chuyển động.

Chu Yên cũng thèm nên ngỏ lời xin hắn. Hắn ném điếu thuốc cho cô, song không đưa kèm bật lửa, ngồi lên ghế xô-pha đơn, vừa phì phèo hút thuốc vừa nhìn cô.Chu Yên biết Tư Văn muốn gì, ngậm đầu lọc đi đến trước mặt hắn. Tay đỡ gáy hắn, cô dí sát đầu thuốc vào đốm sáng nọ rồi rít một hơi. Ánh lửa le lói, khói tràn khỏi mũi.

Tư Văn biết cô có một cậu em trai, cô làm đào rượu cũng là vì muốn kiếm tiền nhanh để chữa bệnh cho em, có điều hắn không rõ là bệnh gì. Không phải Chu Yên cố ý giấu hắn, mà là hắn không có hứng tìm hiểu.

Đến khi kết thúc, chân Chu Yên mềm nhũn.

Chu Yên nhìn hắn, rủa thầm: Anh đi chung làm đếch gì??

Tâm trạng Tư Văn đã khá khẩm hơn nhiều, hắn không để bụng, cho mụ ta đi ra luôn.

Nhóm lính mới sốc đến ngẩn người, đàn ông như Tư Văn quả thật họ mới thấy lần đầu, phụ nữ như Chu Yên họ cũng chưa từng gặp một ai.Quần Tư Văn tuột đến mắt cá chân, hắn thấy vướng víu nên đá văng đi, đoạn sang phòng ngủ cạnh đó lấy bao thuốc làm một điếu, vừa đi vừa châm lửa, rồi hắn rít một hơi, gân xanh hằn trên trán.

Tư Văn là một con mãnh thú. Dù điều này chẳng cần Chu Yên phải chứng minh, nhưng cô vẫn muốn nói ra: Tư Văn là một con mãnh thú.

Toán lính mới được xem trọn màn hồn xiêu phách lạc, có cô khóc lóc, có cô tiểu cả ra quần. Mụ Hồng dẫn bọn họ ra ngoài răn đe, rồi còn phải quay lại khom lưng xin lỗi Tư Văn: “Ngại quá anh Tư, mấy em mới còn chưa rành sự đời ạ.”

Tư Văn nhìn Chu Yên, cô chẳng hề thay đổi gì so với năm xưa, có chăng chỉ là ngày một xinh đẹp hơn, biết điều hơn, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy không đủ.Chu Yên giúp hắn lên đỉnh một lần, để hắn tùy ý lưu lại dấu vết trên cơ thể cô.

Tư Văn cởi áo khoác, kéo cà vạt xuống rồi nâng chân cô lên.

Tâm trạng Tư Văn đã khá khẩm hơn nhiều, hắn không để bụng, cho mụ ta đi ra luôn.

Tư Văn cầm di động, chuyển một trăm ngàn cho Chu Yên. Bốn năm nay, cứ đến ngày là có, chỉ có sớm hơn chứ không bao giờ muộn hơn, cô không cần phải kiểm tra bao giờ.



“Đi, chị em mình đi ăn BBQ. Em nghĩ trước xem tẹo muốn gọi gì?”

Lúc đi mụ Hồng có vô thức nhìn Chu Yên một cái, bản thân mụ thì chẳng có ý gì, nhưng Chu Yên lại lợi dụng điều đó để nối gót theo sau mụ.

Tư Văn nhíu mày: “Đứng lại!”

Tư Văn nhíu mày: “Đứng lại!”

Chu Tư Nguyên và Tư Văn đồng thanh đáp.

Chu Yên ngoái đầu, quay lại vẻ mặt vô hồn cô hay dùng với hắn nhất: “Chị Hồng vừa gọi tôi.”

Mụ Hồng đang đóng cửa suýt buột miệng chửi: Mẹ nó chứ… Tôi gọi cô bao giờ?? Sống cho ra người tí được không? Lúc này rồi mà còn tính hại đời nhau hả!?

Tư Văn cầm di động, chuyển một trăm ngàn cho Chu Yên. Bốn năm nay, cứ đến ngày là có, chỉ có sớm hơn chứ không bao giờ muộn hơn, cô không cần phải kiểm tra bao giờ.

Chu Yên đưa em trai lên xe, sau đó ngồi vào ghế lái, hỏi: “Muốn ăn gì nào?”

Tư Văn mặc áo khoác, ném chìa khóa xe cho cô: “Về nhà.”

Chu Yên thấy hơi khó xử. Thường thì Tư Văn sẽ chiếm trọn thứ Bảy của cô, đến Chủ nhật là đi nước ngoài, nên cô có lệ lấy bữa tối Chủ nhật làm bữa ăn khen thưởng Chu Tư Nguyên chăm học.

Chu Yên đặt chìa khóa vào tay hắn: “Cảm ơn anh.”

Thấy cô nhận chìa nhưng vẫn đứng im, Tư Văn hỏi: “Sao? Có hẹn hả?”

Chu Yên có thể bày ra mọi trạng thái mà Tư Văn muốn, song không phải lúc nào cô cũng muốn diễn kịch. Cô thành thật đáp: “Tôi phải ăn tối với em tôi.”

“Đồ Nhật.”

Tư Văn biết cô có một cậu em trai, cô làm đào rượu cũng là vì muốn kiếm tiền nhanh để chữa bệnh cho em, có điều hắn không rõ là bệnh gì. Không phải Chu Yên cố ý giấu hắn, mà là hắn không có hứng tìm hiểu.

Tư Văn mặc áo khoác, ném chìa khóa xe cho cô: “Về nhà.”

Tinh thần vừa được sảng khoái một phen, hắn cũng không làm khó cô: “Đi thôi.”

Chu Yên đặt chìa khóa vào tay hắn: “Cảm ơn anh.”

Đến khi kết thúc, chân Chu Yên mềm nhũn.

Bỗng nhiên Tư Văn kéo tay cô lại, cô ngẩng đầu, nhìn hắn với vẻ khó hiểu. Hắn thả ra, như thể cái nắm tay ban nãy chỉ là do vội vàng, chứ hắn chẳng nghĩ gì mấy: “Đi chung.” Nói xong, hắn đi thẳng ra ngoài.

Chu Yên nhìn hắn, rủa thầm: Anh đi chung làm đếch gì??

Trước mặt người bao nuôi, thứ gọi là tôn nghiêm không tồn tại. Kỳ thật nếu Tư Văn cương quyết, có khi cô còn phải để Chu Tư Nguyên ăn một mình. Gái điếm phải sống nhờ vào người bao nuôi như thế đấy.

***

***

Ở cạnh Chu Yên Tư Văn không bao giờ cầm lái, cũng không làm chuyện nào khác. Ngoại trừ đi vệ sinh, làm tình, bắn tinh, đổ mồ hôi, hắn chẳng tốn sức vào bất cứ việc gì.

Cô rất đẹp, chỗ nào cũng đẹp, hắn luôn tìm được cảm giác mới mẻ nơi cô, thậm chí có thể sánh với cõi Tây phương cực lạc được miêu tả trong các điển tịch nhân văn cổ.

Chu Yên lái con xe một triệu sáu khá lụa, chỉ mất nửa tiếng để đến lớp piano của Chu Tư Nguyên.

Chu Tư Nguyên ra khỏi lớp, mới đầu còn tung tăng nhảy nhót lắm, nhưng vừa thấy chị mình lái chiếc xe sang như vậy, cậu lại không dám bước về phía đó.

Chu Yên hạ cửa kính xuống, ngó cậu em đang đứng chôn chân, cô tháo dây an toàn, xuống xe đến xách cặp cho cậu: “Hôm nay đàn bài gì thế? Bài hôm qua em đàn cho chị nghe à?”

Chu Tư Nguyên trông thấy góc nghiêng của Tư Văn ở ghế lái phụ, quên luôn cả việc nói chuyện.

Đương lúc Chu Yên định rời đi, eo cô bỗng bị ghìm xuống. Tư Văn ngồi im lìm nhìn cô, khói mờ chốc chốc bao phủ gương mặt.

Chu Yên nhìn theo ánh mắt Chu Tư Nguyên, muốn gạt Tư Văn ra khỏi đầu cậu: “Anh ấy là đồng nghiệp của chị, nay cùng đi ăn với mình đấy.”

Cậu nắm chặt tay áo cô: “Chị ơi, em sợ.”

Tư Văn là một con mãnh thú. Dù điều này chẳng cần Chu Yên phải chứng minh, nhưng cô vẫn muốn nói ra: Tư Văn là một con mãnh thú.Toán lính mới được xem trọn màn hồn xiêu phách lạc, có cô khóc lóc, có cô tiểu cả ra quần. Mụ Hồng dẫn bọn họ ra ngoài răn đe, rồi còn phải quay lại khom lưng xin lỗi Tư Văn: “Ngại quá anh Tư, mấy em mới còn chưa rành sự đời ạ.”

Chu Yên xoa đầu cậu: “Không phải sợ, anh ấy không cắn đâu.”

Chu Tư Nguyên nghe vậy bật cười, nỗi căng thẳng vơi đi.

Chu Yên đưa em trai lên xe, sau đó ngồi vào ghế lái, hỏi: “Muốn ăn gì nào?”

“Thịt dê xiên nướng!”

“Đồ Nhật.”

Chu Tư Nguyên và Tư Văn đồng thanh đáp.

Chu Yên muốn chiều em trai, thế là bèn bảo Tư Văn: “Tôi đưa anh qua chỗ ăn đồ Nhật rồi chị em tôi đi ăn đồ nướng nhé.”

Tư Văn vén váy cô lên, sau đó bắt đầu dùng tay một cách vô cùng hung hăng và thô bạo, với một tần suất mà cô không thể chịu nổi. Cô mím chặt môi, có đôi khi đau đến nỗi huyệt Thái Dương nổi gân xanh, nhưng cô vẫn không rên lấy một tiếng, bởi vì Tư Văn không yêu cầu.

Đưa qua chỗ ăn?

Tâm trạng của Tư Văn tuột dốc tức thì, hắn xuống xe, vòng sang bên ghế lái: “Biến ra ngoài!”

Chu Tư Nguyên trông thấy góc nghiêng của Tư Văn ở ghế lái phụ, quên luôn cả việc nói chuyện.

Chu Yên xuống xe, Chu Tư Nguyên tinh ý cũng vội vã theo chân chị. Tư Văn lên xe, phóng vèo đi mất.

Chu Tư Nguyên nhìn theo hướng hắn lái: “Chị ơi, đồng nghiệp của chị dữ thật đấy.”

Chu Yên định chửi hắn bệnh thần kinh, nhưng đã lâu rồi cô chưa nhắc tới từ “bệnh” ở trước mặt Chu Tư Nguyên.

“Đi, chị em mình đi ăn BBQ. Em nghĩ trước xem tẹo muốn gọi gì?”

“Em muốn ăn ốc, gân bò với sụn heo! Với thật nhiều xiên thịt dê nữa!”

“Ừ. Chị sẽ gọi nhiều nhiều xiên thịt dê cho em nhé.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.