Chương 134
Hạ Lan Hi mang theo Tướng Cực Ác của mình trở về đất Chung Yên, nơi khiến y sợ hãi nhất, nơi mà y không muốn trở về nhất.
Y đã sống một mình ở đất Chung Yên mấy vạn năm, từ một luồng linh thức nhỏ bé, tu luyện thành hình dạng của một thanh kiếm.
Y không nhìn thấy ánh sáng, cũng không nghe thấy âm thanh, y thậm chí còn không biết trên thế gian có hai thứ gọi là ánh sáng và âm thanh.
Y cuộn mình trong sự tĩnh mịch và bóng tối không có giới hạn, y nghĩ rằng cả thế giới đều như vậy, y cũng không hiểu cái cảm giác trống rỗng cứ mãi quanh quẩn trong lòng y là gì.
Cho đến một ngày, y cảm nhận được ánh sáng rực rỡ của mặt trời và mặt trăng, nghe thấy âm thanh của gió và mưa, cảm giác đó đột nhiên tan biến.
Lần đầu tiên y cảm thấy ấm áp khắp người, lần đầu tiên y biết rằng thế giới này có thể phát ra âm thanh.
Y rất thích cái cảm giác sáng rực và ồn ào này. Nhưng ánh sáng sẽ biến mất, gió mưa sẽ ngừng lại, cuối cùng y vẫn phải trở về với sự cô độc dài đằng đẵng.
Bóng tối vốn đã quen thuộc đột nhiên trở nên khó chịu hơn. Sự tĩnh mịch trở thành thứ y sợ hãi nhất, nó ẩn mình trong bóng tối, bao vây y mọi lúc, nuốt chửng y hoàn toàn.
Y thường nghĩ, nếu y chưa từng nhìn thấy ánh sáng và nghe thấy âm thanh thì tốt rồi, như vậy y sẽ không sợ hãi đến thế.
Nhưng những thứ tuyệt vời như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-nguyet-vo-tinh-dao-bi-tap-bi/4676955/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.