Chương 128
Trong chốc lát, Tàng Ngọc và Phù Tự tranh cãi không ngừng vì tên và quyền dạy dỗ của thiếu niên. Bắc Lạc yêu sự yên tĩnh như mạng sống không chút thương tiếc quẳng hai người ra ngoài, chỉ để lại một mình thiếu niên.
Bên trong cửa, Bắc Lạc và thiếu niên, một người mặt không cảm xúc, một người vui vẻ như ngày hội.
Bên ngoài cửa, Tàng Ngọc và Phù Tự nhìn nhau, mắt đối mắt.
Phù Tự: “Ý của Bắc Lạc là, hắn sẽ tự mình dạy dỗ ‘Vật gì’ sao?”
Tàng Ngọc: “Không thể nào, với tính cách của Bắc Lạc, làm sao có tâm tình thanh nhàn dạy người khác nói chuyện.”
Trong số mười hai vị viện trưởng đầu tiên của Thái Hoa Tông, Tàng Ngọc không nghi ngờ gì là người giỏi quan sát lòng người nhất. Dự đoán của hắn không sai, Bắc Lạc dường như không hề đối đãi khác biệt với thiếu niên là thần khí, ngày thứ hai đã đưa thiếu niên vào lớp học nhỏ Linh Hồ của Hợp Hoan Đạo.
Vì vậy, thiếu niên và một đám tiểu hồ ly vừa khai linh thức mở trở thành bạn học, bắt đầu học nói chuyện.
Thiếu niên rất thông minh, học cũng rất nhanh. Tàng Ngọc dạy một lần, y có thể lập tức lặp lại, phát âm còn rõ ràng hơn nhiều so với tiểu hồ ly đã nhập học sớm hơn. Điều này khiến tiểu hồ ly hiếu thắng tức chết đi được, nằm sấp trên vai Tàng Ngọc xù lông liên tục.
Thiếu niên vô cùng nhạy cảm với âm thanh, ghét môi trường yên tĩnh. Tàng Ngọc phát hiện ra điều này, định để thiếu niên ở lại Hợp Hoan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-nguyet-vo-tinh-dao-bi-tap-bi/4676949/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.