Chúc Như Sương kinh ngạc hỏi lại: “Ngươi không biết sao?”
Vẻ mặt Hạ Lan Hi đau khổ: “Đâu phải ngươi không biết ta học ‘Cửu Châu Sử’ rất tệ!”
Giọng Chúc Như Sương mang theo sự kính sợ bản năng và nguyên thủy nhất của mỗi người Vô Tình Đạo, thậm chí là mỗi người tu tiên: “[Bất Thức Phong Nguyệt] là kiếm bản mệnh của Bắc Lạc Thượng Thần!”
“Hả?!” Hạ Lan Hi có chút mơ hồ, “Nhưng rõ ràng ta nhớ kiếm của Bắc Lạc Thượng Thần tên là [Mạc Vấn Hoàng Tuyền] mà? Ta không nhớ sai chứ!”
Dù “Cửu Châu Sử” của y có tệ đến đâu cũng không thể không biết tổ sư gia của mình dùng kiếm gì chứ.
Chúc Như Sương: “[Mạc Vấn Hoàng Tuyền] chỉ là kiếm đeo của Bắc Lạc Thượng Thần, [Bất Thức Phong Nguyệt] mới là kiếm bản mệnh của ngài ấy.” 
Hạ Lan Hi: “!!!” 
Lúc này Hạ Lan Hi có ba điều kinh ngạc: 
Một là kinh ngạc vì “Cửu Châu Sử” của mình vẫn lủng củng như vậy. 
Hai là kinh ngạc tại sao Bắc Lạc Thượng Thần lại đặt cho kiếm bản mệnh của mình một cái tên không uy dũng đến thế, nghe không giống kiếm Vô Tình Đạo, ngược lại giống kiếm Hợp Hoan Đạo.
Ba là kinh ngạc tại sao Tống Huyền Cơ lại có thể triệu hồi được kiếm bản mệnh của Bắc Lạc Thượng Thần ở Quỷ Giới?
“Thần lực, thần kiếm… ha ha ha ha…” Diêm Lân dùng đầu ngón tay lau vết máu ở khóe miệng, cười hận thù: “Lấy lại đi, lấy lại hết đi!”
Chờ khoảnh khắc thần lực của tượng thần Bắc Lạc ở lại Quỷ Giới cạn kiệt, pháp tắc Quỷ Giới không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-nguyet-vo-tinh-dao-bi-tap-bi/4676945/chuong-124-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.