Chương 12
Tuy ngồi trên thuyền tiên êm ái dễ chịu, nhưng tốc độ lại không thể nhanh bằng cưỡi kiếm phi hành. Từ Tây Châu đến Thái Hoa Tông, thuyền tiên cứ "nhẩn nha" bay trên trời suốt cả ngày trời. May mắn là cảnh sắc nơi chân trời cũng khá ngoạn mục, Hạ Lan Hi và Chúc Như Sương đứng kề bên nhau ở đầu thuyền, gió mát thổi qua, biển mây rực rỡ, thật sự dễ chịu vô cùng.
Thế nhưng càng đến gần Thái Hoa Tông, sắc mặt cả hai cũng càng trở nên trầm lặng. Hạ Lan Hi biết Chúc Như Sương lo vì mình phá bỏ giới Vô Tình mà sẽ bị đuổi học, y vừa lo lắng cho Chúc Như Sương vừa buồn bực không vui vì năm học mới đang cận kề.
Lại sắp bắt đầu nữa rồi… Mỗi ngày ba, bốn buổi học, mỗi buổi kéo dài cả một canh giờ, tối đến dù không có giờ học thì cũng phải làm bài tập; ngoài những ngày lễ lớn như Thanh Minh, Trung Thu, mỗi tháng chỉ được nghỉ có hai ngày – những ngày tháng u ám không ánh mặt trời ấy lại sắp bắt đầu.
Trước đây y còn nghe các sư huynh nói rằng, năm thứ hai là năm quan trọng nhất, không chỉ vì độ khó của bài học tăng vọt, mà tần suất kiểm tra cũng gấp đôi so với năm đầu…
Hạ Lan Hi càng nghĩ càng ủ rũ, im lặng không nói gì, bắt đầu tưởng tượng cảnh mình nhảy xuống khỏi thuyền tiên, hy sinh bản thân để khơi dậy lòng thương cảm của các viện trưởng Thái Hoa Tông đối với học sinh, từ đó giúp các đệ tử Thái Hoa Tông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-nguyet-vo-tinh-dao-bi-tap-bi/4676832/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.