Hai ngày sau, Lục Cận phát giác hắc miêu kia vẫn chưa rời đi.
Nó lặng lẽ tìm một nơi sạch sẽ bên cạnh sơn động của Lục Cận làm ổ. Mỗi lần Lục Cận đi qua người nó, nó liền giương đôi mắt đáng thương nhìn hắn, thấy Lục Cận bất vi sở động, lại ỉu xìu rũ đầu rũ tai lùi về. Lục Cận lúc đầu còn dằn lòng không để ý đến nó, nhưng nó từ sáng đến tối cứ nằm ủ rũ ở đấy, cũng không đi kiếm ăn, thà rằng đói lay lắt, cũng không chịu rời khỏi ổ.
Tới ngày thứ mười, Lục Cận rốt cuộc không chịu nổi nữa, đi tới bên cạnh, cúi người bế nó lên.
“Ta không cần ngươi hầu hạ. Nếu ngươi thực sự không còn chỗ để đi, tạm thời ở lại động phủ của ta cũng được”
Hắc miêu kêu nheo nheo, cuộn trong lòng hắn, gật đầu.
“Ngươi có tên không?”
Hắc miêu lắc đầu, giương đôi mắt trông mong nhìn Lục Cận.
Lục Cận bên môi dẫn ý cười, nói: “Vậy kêu ngươi Lục Hắc đi”
Lục Hắc vui mừng cọ hắn, dễ thấy nó rất hài lòng với cái tên này. Lục Cận không khỏi nghĩ, điểm này so với Tần Thanh thật đáng yêu biết bao nhiêu, không ghét tên hắn đặt cho.
Sau khi Lục Hắc vào ở động phủ của Lục Cận, cũng rất nghe lời. Thay Lục Cận thu dọn quét tước động phủ sáng bừng hẳn lên, Lục Cận thấy nó chăm chỉ lại cung kính, liền tùy ý nó ở lại.
Có một ngày, Lục Cận ra ngoài động phủ, vừa khéo Tần Thanh trở về, vừa bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-nguyet-trai/2404548/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.