Đêm nọ Lục Cận đang ngủ say, đột nhiên cảm thấy có vật gì kéo cổ tay mình, mở mắt nhìn, hóa ra là Tần Thanh, biến thành hình dáng hồ ly, đang cắn tay áo hắn, dường như muốn kéo hắn đi đâu đấy.
Lục Cận trong lòng vui vẻ, đang muốn vươn tay ôm lấy nó. Đột nhiên lại nhớ tới chuyện hôm trước, thu lại nét cười, thanh âm lãnh đạm nói: “Người còn trở về làm gì? Cũng biết sai rồi?”
Hồ ly trừng hắn phẫn hận, nhả tay áo ra, quay đầu đi thẳng.
Lục Cận ngẩn ngơ, thầm nghĩ cuộn lông này tính khí cũng thật phách lối! Nhưng Tần Thanh đi khỏi nhà đã mấy ngày, bảo hắn không lo lắng đương nhiên là không thể, khó khăn lắm nó mới trở về, nói cho cùng vẫn là luyến tiếc, liền vội vàng đuổi theo nó.
Hồ ly kia thấy hắn đuổi theo, càng chạy nhanh hơn. Lục Cận nổi cáu, lầm bầm tóm được ngươi trở về nhất định sẽ nghiêm khắc dạy dỗ ngươi một phen, không túm lấy đuôi ngươi đánh cho một trận vào mông, sao nuốt trôi được cục tức này!
Đuổi suốt một đoạn đường, theo nó tới bìa rừng, Tần Thanh mới dừng cước bộ. Lục Cận đuổi tới, đang định mở miệng giáo huấn, chợt nghe được cách đó không xa truyền đến một hồi tiếng thở dốc kỳ quái.
Lục Cận sửng sốt, Tần Thanh đã đột nhiên biến thành hình người, ôm hắn từ phía sau, kéo vào một bụi cây, ghé vào tai hắn nói: “Xuỵt, đừng lên tiếng, nhìn về bên trái”
Lục Cận chẳng hiểu làm sao, nhưng cũng không tự chủ quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-nguyet-trai/2404543/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.