Chương trước
Chương sau
Suốt đêm đó, Lục Cận ngủ rất không an ổn. Dường như trong mộng mình biến thành một đống bùn, bị người xoa tới nắn lui, lại vừa cắn vừa liếm, trong đau đớn lại xen lẫn một loại khoái cảm vi diệu. Cơn say rút cạn khí lực cơ thể, ngay cả phản kháng cũng càng thêm mềm yếu, trong miệng mơ hồ kêu: “Dừng tay…” nhưng rất nhanh bờ môi đã bị lấp kín.

Hai chân bị mạnh mẽ tách ra, một vật cứng rắn chặn lại. Lục Cận lùi lại, nhưng cơ thể bị đè sít sao, một vật thon dài giống như ngón tay len vào nơi tư mật khó nói của hắn, trừu sáp mang theo ý vị gấp gáp. Lục Cận đầu óc nhũn như bùn nhão còn chưa kịp nhận ra người áp phía trên mình rốt cuộc muốn làm gì, khoảnh khắc tiếp theo, hạ thân truyền đến cảm giác xé rách khiến hắn thanh tỉnh trở lại trong giây lát.

“Ngươi… ưm…”

Thanh âm phẫn giận còn chưa thoát khỏi miệng, môi đã lại bị người hung hăng cắn lấy. Trong cơ thể lại một hồi chấn động mãnh liệt, tất thảy ngôn từ đều hóa thành những tiếng rên rỉ vụn vặt.

Hắn cảm giác được từng giọt mồ hơi rơi lên hai má, Tần Thanh buông tha môi hắn, thân mật dán sát mặt, vươn đầu lưỡi liếm những giọt mồ hôi đọng trên mặt hắn, thanh âm hổn hển, lại dẫn theo vài phần tiếu ý, “Còn có khí lực nói a… Xem ra ta còn chưa đủ nỗ lực, có phải không, hử?”

Ngữ điệu hơi ngân dài, biếng nhác mà hung ác.

Lục Cận ra sức vùng vẫy, lại bị Tần Thanh dùng sức va chạm, hắn chỉ kịp dùng tay bịt miệng mình lại chặn những tiếng rên rỉ sẽ thoát ra, cảm giác được nội bích mẫn cảm hơi siết chặt Tần Thanh, Tần Thanh thở gấp, nắm lấy thắt lưng, lật sấp người hắn lại, bao phủ lấy thân thể từ phía sau.

Bộ phận bị xâm lược co rút đau đớn, dẫn dụ Tần Thanh tiến vào càng sâu, dường như vĩnh viễn không bao giờ là đủ, chỉ mong xâm phạm càng sâu càng sâu. Tủi hổ cùng khoái cảm nặng nề hòa trộn trong thân thể Lục Cận, sau lại cảm giác được Tần Thanh cắn mạnh lên cổ hắn, ngón tay giảo hoạt hướng về thứ ở giữa hai chân, vỗ về thứ dính nhớp nháp ấy, thanh âm ướt át dục tình lại phảng phất một loại yêu thương: “… Kêu ra đi… Lục Cận, ta muốn nghe”

Muốn nghe, muốn người này phải thốt lên thật nhiều thanh âm, dù chỉ là tiếng mắng chửi tức giận vỡ vụn đứt quãng, hay là tiếng rên rỉ thở dốc liều mạng đè nén, đối với Tần Thanh mà nói, không cần nghi ngờ đều là loại mị dược thượng đẳng. Y đã phải kiềm chế không ra tay với Lục Cận, nhẫn nhịn lâu lắm rồi, thú tính ẩn nấp bên trong xương tủy hoàn toàn bị khơi mào, vì thế một đêm này, lăn qua lăn lại, mãi đến khi nơi cửa động thấp thoáng tia nắng rạng đông, Tần Thanh mới ý do vị tẫn [1] mà thu tay lại.

Lục Cận ngay cả khí lực nâng mí mắt cũng không còn.

Tần Thanh chậc lưỡi hài lòng, nhịn không được lại nhào tới trên người Lục Cận vừa hôn vừa cắn thêm một trận, lúc này mới thỏa lòng thỏa dạ ôm hắn ngủ.

Khi Lục Cận tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân giống như đã bị tháo rời sau đó chắp vá lại, từ thắt lưng trở xuống dưới đều đau nhức không chịu nổi.

Vừa quay đầu, liền giật nảy người, nam nhân đang ôm mình say ngủ kia là ai?

Lấy tay gạt tóc nam nhân vẫn còn chìm đắm trong giấc mộng, Lục Cận xoay người, lạnh lùng nói: “Ngươi là ai… Tần, Tần Thanh?!” Câu nói phía sau bởi vì quá mức kinh hoàng có chút lắp bắp.

Càu nhàu mấy tiếng mệt mỏi, nam nhân mơ mơ màng mở mở mắt, nhìn hắn nhe răng cười: “Ngươi tỉnh?”

Lục Cận chết lặng, mắt mở trừng trừng nhìn nam tử chỉ sau một đêm đã từ thiếu niên Tần Thanh biến thành thanh niên Tần Thanh, ngay cả nói cũng không nói nổi.

Tề Thanh dán sát vào cổ hắn, cọ cọ, bắt đầu liếm khỏa châu nho nhỏ trước ngực hắn.

Cảm giác tê dại kỳ quái lại rục rạo trong cơ thể hắn, Lục Cận vô thức cúi đầu nhìn, trong nháy mắt đã bị kích động cực lớn, đầy người đều là vết tích… đỏ đỏ tím tím!

“Ngươi… Ngươi…” Nằm mộng cũng không nghĩ tới lại cùng cuộn lông chính mình một tay nuôi lớn làm ra chuyện hổ thẹn như thế này, Lục Cận giận tím mặt, bất chấp thân thể khó chịu, gạt phăng Tần Thanh ra, vươn tay lần tìm trường kiếm rơi trên mặt đất, “Ngươi yêu nghiệt này, dám hủy trong sạch của ta!”

Hắn từ sau khi được phong thần, tuy chỉ là một thổ địa nho nhỏ pháp lực thấp kém, nhưng tốt xấu gì cũng là thần của con dân Tề huyện, tuân thủ nghiêm ngặt chức vụ của mình, không dám có nửa phần lơi là, chuyện trăng gió hơn trăm năm nay càng chưa hề dây nhiễm, đừng nói là dây nhiễm, mà là ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ.

Hồ tinh này, dám thừa dịp hắn say rượu, cưỡng ép hắn cùng y một hồi xuân phong, chẳng phải là vấy bẩn tu vi hắn!

Tần Thanh biếng nhác nhìn hắn, thấy hắn cầm kiếm khí thế sục sôi, cũng bất quá vươn tay phẩy cổ tay hắn, thanh trường kiếm liền “keng” một tiếng lại từ trong tay Lục Cận bay ra ngoài.

“Ngươi say rượu mới tỉnh, thân thể lại không thoải mái, cầm chắc được kiếm sao?” Cười hì hì, Tần Thanh lại kéo Lục Cận trở về, mạnh mẽ đè lại thân thể Lục Cận đang ra sức giãy dụa, “Tỉnh lại liền chối… Tối hôm qua rõ ràng là, ngươi cầu ta”

“Cái gì?” Lục Cận sửng sốt.

Tần Thanh lại thừa cơ trộm hôn một cái lên môi hắn, không thèm đếm xỉa đến sắc mặt Lục Cận càng lúc càng đen sì, dùng thanh âm nghẹn ngào ủy khuất bắt đầu đổi trắng thay đen: “Ngươi uống say, không biết đã coi ta thành nhân tình cũ nào, cái gì mà Uyển Ngọc cô nương, quấn lấy ta muốn cùng hoan hảo, ta là hồ, cũng không phải thánh nhân gì, tự nhiên là nhịn không được liền…”

Lục Cận trong đầu “bùm” một tiếng, suýt nữa nổ tung.

Uyển Ngọc… Tần Thanh sao lại biết cái tên này? Lẽ nào thực sự tối hôm qua hắn say bí tỉ, nhầm Tần Thanh thành Uyển Ngọc cô nương tình nhân năm đó, một lần sa chân, làm thành sai lầm hoang đường này?

“Vậy ngươi… Vậy ngươi…” Lục Cận run run nói, “Làm sao lại đột nhiên… trưởng thành?”

“Tinh nguyên tiên gia của ngươi chảy vào trong cơ thể ta, bằng ta tu hành vài thập niên, ta tự nhiên tăng thêm không ít tu vi, trưởng thành thành hình dáng ngày hôm nay”. Tần Thanh không thèm quan tâm nói lăng nhăng, còn cười gian xảo dựa sát vào người Lục Cận, “Thế nào, còn không vào mắt ngươi nữa thôi?”

Lục Cận nghi hoặc nhìn hắn cả nửa ngày… Tinh nguyên của mình chảy vào bên trong cơ thể y? Này, này… Lẽ nào đêm hôm qua, mình ở phía trên?

Hắn là thể chất tiên gia, không giống với phàm nhân, sẽ không bị thương cũng sẽ không chảy máu. Những mẩu vụn *** mỹ kiều diễm đêm qua, mặc dù mơ hồ nhớ lại được một ít, nhưng không quá rõ ràng, dù sao cũng là uống tới say mèm, sau khi tỉnh lại chỉ còn phần cảm giác ê ẩm khó chịu sót lại trong cơ thể, cụ thể quá trình đều là ấn tượng hư ảo mờ nhạt. Lại nhận định loài hồ sở trường mị nhân, thải âm bổ dương, không lẽ đúng là mình…

Lục Cận sau lưng đầm đìa mồ hôi lạnh, ngày hôm nay ngược lại là hắn mượn rượu làm ác, này, này là thế nào?

Chú thích:

[1] ý do vị tẫn: chưa hết hứng thú
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.