Tần Thanh trở về động phủ thấy Lục Cận vẫn chưa quay lại, liền tiện tay thu dọn một chút chiếc giường đá lộn xộn, ngồi ở mép giường, suy nghĩ khi Lục Cận trở về sẽ là thái độ gì. Nghĩ nếu Lục Cận nói thế này mình sẽ đối đáp thế nào, lại nói thế kia mình thì trả lời ra sao, đột nhiên nghe được tiếng kêu giận dữ trầm thấp. Y kinh ngạc ngoảnh đầu nhìn, hóa ra là chó con bị y đánh ngất, liêu xiêu lảo đảo, nhìn y căm phẫn gầm gừ.
Tần Thanh không nhịn được cười, gác chân, chọc tức chó con nói: “Ngươi không phục? Đáng tiếc a, bây giờ ngươi đã mất hết pháp lực, nói cũng không thể nói, còn làm được gì?”
Chó con lao tới muốn cắn y, bị y dễ dàng dùng một chưởng hất bay. Lục Hắc này đối với Lục Cận một lòng một dạ trung thành chưa bao giờ thay đổi, tìm mọi cách để quay về bên người hắn. May được Án Chỉ Hoài phong bế pháp lực, đã không còn là một tai họa.
Bị y một chưởng đánh cho nằm sõng xoài trên mặt đất, Lục Hắc ư ử mấy tiếng, còn muốn đứng dậy. Nhưng bản lĩnh kém cỏi, một chưởng kia của Tần Thanh thoạt nhìn không có lực đạo, nhưng đánh lên người nó lại quả thực không nhẹ, hiện giờ nó đã mất hết yêu lực, chỉ còn là một con chó nhỏ bình thường, một chưởng liền không dậy nổi, thực sự là không thể làm gì.
Oán hận phát ra tiếng sủa bé tí, Lục Hắc chỉ hận mình ngày hôm nay có miệng không thể nói, nửa phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-nguyet-trai/2404526/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.