Một phen sấm sét này, cũng không biết trải qua bao lâu, đến khi Tần Thanh mỏi mệt tỉnh lại, gió sớm ngừng mây sớm tan, vầng trăng sáng treo nơi chân trời tự thưở nào, mắt thấy thiên kiếp đã qua.
Trong lòng y không khỏi vui vẻ, thân thể giật giật, chui ra từ trong lòng Lục Cận, cọ cọ, thấy Lục Cận nhắm nghiền hai mắt, cơ thể dựa vào thân cây cháy sém không hề nhúc nhích.
Tần Thanh hoảng sợ, trong nháy mắt hóa thành hình người, nhẹ lay Lục Cận: “Lục Cận?”
Thân thể Lục Cận theo cái lay của y, chầm chậm đổ xuống, Tần Thanh kinh hoàng, ôm hắn vào lòng, run rẩy vươn tay thăm dò hơi thở hắn.
“Khỏi phải kiểm tra”. Phía sau đột nhiên vang lên thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng, “Tam hoa câu diệt, hồn quy địa phủ, hắn đã không thể cứu sống nữa rồi”
Tần Thanh đờ đẫn quay đầu lại, chỉ thấy Án Chỉ Hoài đứng cách đó không xa, nét mặt không biểu lộ chút biểu tình nào, chỉ thảng nhạt nhìn về phía này.
Há miệng, nhưng không phát ra được bất cứ thanh âm nào. Tần Thanh nắm chặt hai tay, chỉ cảm thấy thân thể trong lòng, một mảnh lạnh lẽo, đã không còn chút sức sống nào. Làm sao có thể như vậy… Lục Cận là thần tiên, thần tiên… sao có thể bị thiên lôi đánh chết được?
Gạt người…
“Ngươi gạt ta…” Tần Thanh khó khăn mở miệng, “Ngươi gạt ta, hắn rõ ràng đã đồng ý với ta, thiên kiếp qua đi, sẽ cùng ta trở về Thương Lôi sơn, cùng ta bên nhau một đời.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-nguyet-trai/2404506/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.