Qua Chỉ biết nghe lời phải, cầm chén trà liền nói: "Cảm tạ hầu gia hậu ái, trầm ổn tại hạ không dám nhận, chỉ kiệm lời mà thôi."
An Quốc Hầu cười to, thực sự thoải mái, đôi mắt nhìn hắn tán thưởng: "Giao Hướng Nhi cho ngươi, ta rất yên tâm. Chỉ là điện hạ, gần đây trong thành nổi gió lớn, ngài đã tìm ra chỗ tốt để tị nạn chưa?"
Lời này mà cũng nói được, vậy tuyệt đối không phải là mối quan hệ khách sao hai ba câu. Phong Nguyệt siết chặt tay, nhìn chằm chằm mũi giày mình, trong lòng nổi sóng.
Thái Tử cố ý lợi dụng việc Dịch Đại tướng quân không ở kinh đô mà chặt cánh chim này, củng cố thực quyền bên ta, tình thế này đến người hiểu ít nhiều cũng đã nhìn ra. Giờ có bo bo giữ mình hay nhân cơ hội ủng hộ hoàng quyền, quy phục Thái Tử.
Mà An Quốc Hầu gia này, cáo già cấm người khác đến phủ mình nói chính sự, thế lại đi hỏi n Qua Chỉ, ngươi đã tìm chỗ tốt để tị nạn chưa?
Có phút chốc nàng thậm chí còn hoài nghi n Qua Chỉ có phải là con riêng của An Quốc Hầu hay không, chứ không sao An Quốc Hầu gia dựa vào cái gì phải nhọc lòng với một hoàng tử Ngụy quốc như vậy?
"Sóng gió của Ngô quốc đâu liên quan gì tới người Nguỵ ta? Ngồi dưới tránh sóng, vạt áo cũng khó ướt." n Qua Chỉ nhàn nhạt nói: "Nhưng thật ra hầu gia này, thân ở chỗ cao, sóng gió tất ập vào mình."
Giọng điệu này hết sức trấn định, chậm rãi cất lên, nháy mắt khiến người khác ổn định tâm thần.
Phong Nguyệt dừng lại, tất cả tạp niệm trong nháy mắt biến mất, trong lòng khẽ động, nhanh chóng liếc nhìn hai người trước mặt một cái.
n Qua Chỉ ngồi rất đoan chính. Trong tay cầm một chén trà nhỏ, hương thơm tỏa bốn phía. An Quốc Hầu sắc mặt hơi bực, trong mắt có tia quẫn bách. Vừa nói qua lại mấy câu kia, Phong Nguyệt vốn không chú tâm nghe, giờ nhìn phản ứng này của hầu gia, nàng mới bừng tỉnh hiểu ra. Đây nào phải n Quốc Hầu bận lòng về n Qua Chỉ, rõ ràng là phủ An Quốc Hầu gặp nạn, cầu cứu với n Qua Chỉ!
n Qua Chỉ là con tin của nước Ngụy tới Ngô quốc, trên người không quyền không thế, người ngoài thì thấy ngoài thân phận đặc thù, võ công cao cường được Thánh thượng tán thưởng thì cũng chẳng khác mấy. Nhưng An Quốc Hầu thì không giống thế, nói quá lời, phàm là nói đến tranh luận chém giết, nhất định có người muốn kéo ông xuống nước, nếu không chọn, An Quốc Hầu phủ khó tránh khỏi thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Đây là điều có thể nói trước mặt Hoàng đế.
Đường đường là An Quốc Hầu gia, lão tiền bối khoé mắt cũng đã có nếp nhăn, giờ lại hạ bộ trước mặt vãn bối, cũng không có phong độ!
Nhưng mà n Đại hoàng tử rất có phong độ, đặt cốc trà xuống, ân cần nói: "Nếu hầu gia cũng biết sóng gió ập tới, sao không sớm tính toán?"
"Điện hạ có đề nghị hay nào không?" An Quốc Hầu gia nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt nháy mắt tràn ngập phòng bị, vừa thấy chính là người đã giao tay không ít lần với n Qua Chỉ, rất biết bản tính không biết xấu hổ của hắn.
n Qua Chỉ ánh mắt nhu hoà mà chân thành, nói tiếp: "Hầu gia thời trẻ đã làm không đúng một việc, lúc Thái tử tranh chấp ngài đã chọn về một phe, tuy ngài đã chọn đúng người, nhưng đã là cạnh tranh đảng phái, người khác sẽ không coi ngài là hầu gia an tâm bảo dưỡng tuổi thọ đâu. Hiện giờ Thái tử có ý muốn tranh chấp cũng lão hổ, Hầu gia nếu trợ Thái tử, liên quan càng nhiều thì càng đắc tội với Dịch Đại tướng quân. Nhưng nếu không giúp đỡ Thái tử, Thái tử điện hạ khó tránh sẽ cảm thấy ngài có ý phản bội hắn, nảy sinh ý đồ chống đối."
Đây là điều mà An Quốc Hầu gia rối rắm nhất! Ông phát sầu! Gần đây tóc cũng bạc trắng! Giúp ai cũng không được, không giúp ai cũng không xong, người bên ngoài đều thấy An Quốc Hầu ông vẻ vang, ai biết trong lòng mang nỗi khổ?
An Quốc Hầu như rơi nước mắt, lơi lỏng đề phòng, thở dài hỏi n Qua Chỉ: "Điện hạ có biện pháp nào, có thể lại cứu lão phu một lần không?"
Lại?
Phong Nguyệt nháy mắt hiểu rõ, xem như biết n Qua Chỉ vì sao vẫn có thể ở Ngô quốc, trong tối hắn kết giao không ít người, ngay cả An Quốc Hầu gia cũng hiểu tính tình hắn. Hơn nữa cả An Thế Hướng như cũng không biết chuyện này, còn nghĩ hắn chưa gặp qua hầu gia.
m hiểm quá âm hiểm!
"Vãn bối vốn cũng không mong cầu lại cũng làm việc xấu." n Qua Chỉ thở dài một hơi, ánh mắt u buồn nói: "Nhưng nếu đã nhận Thế Hướng làm đồ đệ, phủ An Quốc Hầu bận, vãn bối cũng sẽ đến giúp."
Chỗ bái sư này hay quá, ông đúng là nên cho hắn một cái bao lì xì bái sư! An Quốc Hầu gia mặt tươi cười, chờ hắn.
n Qua Chỉ nói: "Nếu khắp nơi đều là sóng gió, chỉ mình vãn bối một người an ổn không sao, hầu gia sao không suy xét đồng hành cùng vãn bối?"
"Đồng hành với ngươi?" An Quốc Hầu hơi sửng sốt, dừng một lát: "Xin hỏi điện hạ, ý ngài là muốn thế nào?"
"Thế Hướng không lâu nữa sẽ đến tuổi nhược quán, nam nhi nhược quán phải tạm giữ chức trong triều mới tính có bản lĩnh." n Qua Chỉ nói: "Vãn bối mong muốn chỉ là hai đồ nhi kiến công lập nghiệp, đạt được mong muốn, sóng to gió lớn chẳng liên quan, càng chẳng phân biệt đảng phái. Hầu gia tuổi tác đã cao, nếu có thể an tâm dưỡng lão, từ từ giao quyền lực cho Thế Hướng, vãn bối có thể đảm bảo An Quốc Hầu phủ bình yên vô lo."
Chủ ý thế mà không tồi, An Quốc Hầu gia nghĩ, Thế Hướng là con vợ cả của ông, ông khẳng định trông đợi tên tiểu tử kia kiến công lập nghiệp. Uỷ quyền cho nó không phải việc khó, nói là quyền, cũng chẳng qua là quan hệ nhân mạch trong tay. Sớm hay muộn cũng phải kế thừa, hiện giờ có n Qua Chỉ hộ tống, kia tất nhiên càng thêm thông thuận. n Qua Chỉ không can thiệp triều chính, Thái Tử đánh giá cao hắn, Dịch Đại tướng quân cũng đối với hắn không tồi, hắn có thể tìm điểm cân bằng giữa hai người, tránh ở sau hắn đúng là tuyệt đối chu toàn. Vì thế một lát sau, ông cười nói: "Khuyển tử ngu dốt, mong rằng điện hạ để tâm."
n Qua Chỉ làm bộ gật đầu, biểu tình kia cực kỳ giống kiểu sư phụ vì đồ nhi không sợ nguy nan vất vả.
Phong Nguyệt không nhịn được, nghiêng đầu nhẹ "Phì" một cái.
Nếu nàng là An Quốc Hầu, nói không chừng cũng bị mấy lời ba hoa chích chòe này của hắn lừa gạt! Hắn nào có ý muốn giúp An Thế Hướng kiến công lập nghiệp? Rõ ràng muốn thông qua An Thế Hướng, được trợ lực cho phủ An Quốc Hầu để bản thân làm việc càng tiện hơn! Tuy rằng khả năng vừa hay tiện đường cũng giúp Thế Hướng một phen, khiến cho hắn càng nhanh chóng đứng vững gót chân ở trong triều, nhưng đuôi sói to này mục đích cũng không đơn thuần, nào có mặt nhận cảm tạ của người ta chứ?
Vừa nhìn thấy ánh mắt sùng kính n Qua Chỉ của An Thế Hướng, Phong Nguyệt liền cảm thấy đau lòng cho cậu, càng thấy người trước mặt này không biết xấu hổ!
Nhưng cũng càng cảm thấy hắn đáng sợ.
Lúc trước nàng vẫn luôn hoài nghi hôm nay sao hắn lại muốn mang mình đến phủ An Quốc Hầu, nàng lại không thể tìm hiểu thêm gì. Nhưng giờ nàng đã hiểu, n Qua Chỉ muốn hù dọa nàng.
Người vừa mới quy phục, không phải tâm lúc nào cũng tịnh. Cũng như tù nhân trên chiến trường, sau khi bị bắt sẽ mất một khoảng thời gian rất khó hòa nhập, họ luôn nghi ngờ tân tướng lĩnh. Một tướng quân kì cựu như n Qua Chỉ ngay lập tức cho nàng xem một chiêu ở phủ An quốc hầu. Ý tứ chính là ngươi đi theo ta, ta đây có một bạn phương pháp có thể dẫn ngươi bẫy người khác. Nhưng nếu ngươi phản bội ra, ta đây cũng có một vạn phương pháp có thể khiến người khác bẫy ngươi.
Kẻ mạnh thì chỉ có thể chịu phục với kẻ mạnh hơn mình.
Phong Nguyệt phục, ngoan ngoãn lẹp chặt đuôi đứng bên cạnh hắn, không dám thở mạnh.
An quốc hầu gia căn bản không để ý người đối diện tâm tư khó lương, chỉ nghĩ hắn đang vì mình giải quyết một chuyện phiền phức rất lớn, trên mặt cười tươi đến mức nếp gấp trên da nhăn lại từng đống, còn dùng ánh mắt hiền từ nhìn nàng, khen ngợi: "Nha hoàn này đúng thật không tồi, tinh anh linh hoạt."
Nghe thế, Phong Nguyệt lập tức uốn gối hành lễ, cười tươi với ông.
n Qua Chỉ liếc nhìn nàng, lạnh nhạt: "Hoài Tổ đưa, nhìn ngốc nghếch, được cái không nói lung tung nên vãn bối mang theo bên người."
An Quốc Hầu gia cười hai tiếng, tâm tình rất tốt nên trêu ghẹo: "Phủ Sử thần của điện hạ thường quạnh quẽ, nên có thêm người đi. Bằng không mấy tên gia hoả nhiều miệng trong triều kia lại nói những lời không đứng đắn."
Lúc nói đến đề tài này, n Qua Chỉ mặt đen mất một nửa. Hắn chỉ là không thích để nữ nhân ở trong phủ, ngủ với nữ nhân bên ngoài cũng không ít, lại còn cứ hay có người nói hắn không được hoặc là đoạn tụ, đúng là nhàn đến hoảng.
Hắn nhìn Phong Nguyệt, đột nhiên cảm thấy rất cần mang theo nàng đi ra ngoài làm một vòng.
"Không còn sớm nữa, Hầu gia cũng nên chuẩn bị tiệc mừng thọ, vãn bối liền cáo lui trước, đi ra ngoài cùng đám Thế Hướng một chút."
"Được." An Quốc Hầu gật đầu.
Vì thế Phong Nguyệt liền đi bộ theo n Qua Chỉ ra cửa.
Cửa mở ra, suýt đã có 2 người nhào tới. n Qua Chỉ cúi đầu, thấy An Thế Hướng và Từ Hoài Tổ cười xấu hổ: "A, sư phụ, mấy người nói chuyện xong rồi à?"
n Qua Chỉ định thần lại, nhàn nhã "ừ" một tiếng rồi bước tiếp ra ngoài. Hai thiếu niên vội vàng đi theo sau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Sư phụ tức giận?
Hình như không có, chuyện nhỏ kia hẳn sẽ không trách tội chứ? Nói nữa chúng ta cũng đâu nghe thấy gì?
Ánh mắt hai người giao nhau, sau đó lại an tâm ngẩng đầu lên, thấy ngay Phong Nguyệt cô nương bên cạnh nhìn họ rất đồng tình.
"Sao vậy?" Từ Hoài Tổ tò mò hỏi: "Cô nương dùng vẻ mặt này là thế nào?"
Phong Nguyệt nhìn thoáng qua người đi đằng trước, lấm lét nhỏ giọng đáp: "Nhị vị thiếu gia cẩn thận, sư phụ các ngươi quy củ rất nghiêm, loại việc như nghe lén chân tường này không bị tóm là bản lĩnh của các ngươi rồi, bị tóm thì rất thảm!"
Trong lòng rơi bộp một tiếng, Từ Hoài Tổ lẩm bẩm nói: "Không thể nào......"
Cuối cùng chưa kịp nói xong chữ kia, n Qua Chỉ đi phía trước đã dừng bước chân, quay đầu lại nói: "Ngày mai hai ngươi bắt đầu thêm 1 canh giờ mã bộ, đánh thêm nửa canh giờ cọc gỗ."
An Thế Hướng mặt đều tái rồi, Từ Hoài Tổ vội vàng nói: "Sư phụ, không cần tàn nhẫn thế chứ? Chúng ta không nghe thấy gì cả?"
"Hử?" n Qua Chỉ vẻ mặt thẳng thắn: "Không nghe rõ cái gì?"'
"... Đây, chẳng phải là việc chúng ta nghe lén bị phạt sao?" An Thế Hướng cẩn thận hỏi.
n Qua Chỉ lắc đầu: "Không phải, là để cho các ngươi thân hình càng nhẹ, kiến thức cơ bản càng vững chắc."
Nghiêm sư xuất cao đồ! Hai người một người thì thương bản thân mình, một người thì cảm thán, đang muốn nói quy củ sư phụ nhà mình cũng không nghiêm sao? Không giận bọn họ nghe lén, sau đó lại thấy sư phụ mình kín đáo chèn thêm một câu:
"Luyện tốt kiến thức cơ bản, lần sau lúc nghe lén sẽ không bị ai phát hiện nữa."
Phong Nguyệt nhịn không được, cười phun ra tiếng.
Từ Hoài Tổ cùng An Thế Hướng vẻ mặt ngạc nhiên, định xin sư phụ tha, sư phụ không trách tội. Không mong gì tha hơn, kia cũng quá thảm rồi!
"Sư phụ......"
"Ngoan, chuẩn bị ăn tiệc mừng thọ đi." n Qua Chỉ quay đầu tiếp tục đi, đến tiền viện chuẩn bị ngồi vào vị trí.
Hai người đi phía sau như ăn phải khổ qua, không còn khí lực nói: "Phong Nguyệt cô nương, cô đúng thật quá hiểu sư phụ!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]