Quan Chỉ trợn tròn mắt, việc chủ tử phân phó hắn không nghe không được, nhưng nhìn bà cố nội trước mặt kẹp cây trâm vào trong vạt áo mình, hắn cũng không thể đoạt đi được.
Động tác của Phong Nguyệt càng nhanh hơn, đoạt xong cây trâm thì đứng dậy, xách váy lao ra ngoài.
Ân Qua Chỉ đen mặt đi xuống lầu, thình lình sau lưng có cảm giác như có gì đánh úp, hắn nhanh chóng xoay người lại định trốn đi.
"Công tử!" Âm thanh này biến đổi thành 18 điệu, nghe mềm mại dính nhớp khiến cả người chấn động.
Phong Nguyệt nháy mắt lắc mông, hoàn toàn không e ngại bên cạnh còn hai thiếu niên lớn lên trong gia đình gia phong, vừa nhấc lên cái đã dán lên mình Ân Qua Chỉ, nũng nịu nói: "Nô gia biết sai rồi mà ~"
Thân mình hắn thẳng tắp, mặc kệ nàng dán như nào, Ân Qua Chỉ híp mắt nhìn chằm chằm: "Biết sai rồi?"
"Nô gia không biết cây trâm vàng kia là ngài đưa." Phong Nguyệt cười nịnh nọt, duỗi tay móc ra cây trâm từ trong ngực, cắm lên đầu, "Nếu sớm biết là ngài đưa, nô gia sao dám tháo xuống? Ngài nhìn đi, ánh mắt ngài thật sự quá tốt, cây trâm này rất xứng với nô gia!"
Ân Qua Chỉ liếc nhìn qua đầu nàng, trâm ngọc đã không thấy, hai cây trâm vàng ở trên đầu nhìn thật xứng đôi với một thân hồng y.
Trong lòng có chút thoải mái, Ân Đại hoàng tử mặt vẫn âm trầm: "Nói xong rồi à? Vậy đi xuống đi!"
"Nào nào nào." Phong Nguyệt nhìn chằm chằm, vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-nguyet-bat-tuong-quan/3566961/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.