Ân Qua Chỉ gật đầu, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nhìn hai người trước mặt, nói: "Ta không quan tâm bản lĩnh của các người như thế nào, nhưng đã làm người nhất định phải hành xử đoan chính, không thể làm chuyện âm mưu quỷ quyệt hại người, hiểu chưa?"
"Hiểu!" Hai thiếu niên trắng như tuyết thẳng lưng đáp.
Quan Chỉ che mặt.
Nếu bàn về âm mưu quỷ quyệt, vị chủ vị ngồi đây rõ ràng chính là nhân tài kiệt xuất! Hôm qua nhận đồ đệ, kẻ đắc tội với người rõ ràng là hắn, nhưng người bị ụp nồi chính là Thái Tử. Vốn dĩ người của thế gia vốn không nên đắc tội, chủ tử nhà mình ngày hôm qua ở giáo trường cũng không hé răng, Thái tử gia đúng là quan tâm ân cần, thay chủ tử nói hết lời, hai người kia cũng thành người Thái tử tiến cử cho chủ tử.
Nhà ai bất mãn, tìm Thái Tử đi!
Tìm thì khẳng định không dám tìm, nhưng sau lưng khó tránh khỏi sẽ có chút oán hận. Thái Tử chỉ sợ cũng không biết gì cả, chỉ cảm thấy hôm nay thời tiết không tồi.
Hôm nay thời tiết đúng thật không tồi, mới vừa ăn trưa xong, Phong Nguyệt đã bị một cỗ kiệu nhỏ đưa đến quán trà lâu ở phố Hưởng Ngọc.
Diệp Ngự Khanh mang theo Dịch Chưởng Châu ngồi đối diện, Phong Nguyệt mặc một bộ váy dài đỏ thắm theo kiểu con gái nhà lành, bưng trà cười tươi giống như tiểu nhị dưới lầu.
"Phiền hai vị tốn tiền rồi."
Dịch Chưởng Châu siết chặt khăn mỉm cười: "Là điện hạ tiêu tiền,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-nguyet-bat-tuong-quan/3566952/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.