Mắng nữ tử đê tiện đã là một lời rất khó nghe rồi, nhưng không nghĩ người trước mặt này chẳng có chút nào xấu hổ, còn phản biện rất chuẩn xác. Dịch Chưởng Châu nghẹn một hơi, nhìn nàng với vẻ hoài nghi.
Nữ nhân ở nhà thổ đều không có tự trọng như vậy?
Tôn Lực giống như đang hôn mê, mơ mơ màng màng kêu thảm. Dịch Chưởng Châu nghe được càng tức giận, phất tay liền nói: "Đem nhóm người này về nha môn thẩm tra cho ta!"
Kim mama luống cuống, Phong Nguyệt cũng nhíu mày, thị vệ đi lên áp nàng, nàng không phản kháng, thật ra còn hỏi một câu: "Đã không có bắt tận tay người hành hung, cũng không có công văn bắt người hành hung của nha môn, Dịch Tiểu thư chỉ một thân áo giáp này muốn bắt người sao?"
Dịch Chưởng Châu khó hiểu nhìn nàng: "Tôn Lực vì việc tới chuộc ngươi mà ra, ta bắt ngươi đưa đi nha môn có gì không ổn?"
Tốt xấu cũng là tiểu thư phủ tướng quân, quy trình cơ bản cũng không biết? Phong Nguyệt thở dài: "Ngài thích thì bắt đi."
Cho dù cũng không đúng luật lệ, nhưng người ta thân phận cao quý, nghĩ cũng biết không có người dám trách nàng.
"Làm gì vậy?" Bên lan can lầu 3 có người nhàn nhạt hỏi một câu.
Dịch Chưởng Châu ngẩng đầu, thấy Ân Qua Chỉ, hoảng sợ nói: "Ân ca ca? Ngươi sao lại ở chỗ này?"
Nghe thấy giọng của Dịch Chưởng Châu, Ân Qua Chỉ nhíu mày, cẩn thận nhìn phía dưới, xoay người đi xuống, đến trước mặt nàng thì đứng yên: "Ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-nguyet-bat-luong-quan/3549214/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.