Trên mặt hơi cứng lại, Ân Qua Chỉ hơi buông lỏng sức trên cổ nàng.
Đúng vậy, hắn cũng sẽ không cưới nàng, thật đúng là có thể trông cậy vào một kỹ nữ tâm toàn ý nhất một đời một kiếp với mình hay sao? Làm cái nghề này, ăn nói êm tai thiếu sao được, hắn cũng gặp qua không ít nữ nhân, nghe lời ba hoa chích chòe cũng không ít, sao lại cho rằng nàng ta nói lời này là thật vậy?
Đại khái là vì trên giường quá hài hòa, Ân Đại hoàng tử thầm nghĩ, hài hòa đến mức hắn có chút tham lam lưu luyến cái hương vị kia, cho nên nhân tiện hắn cũng có chút tham lam lưu luyến người cho hắn cái hương vị đó.
Phong Nguyệt liếc hắn, nhìn trong mắt hắn thần sắc phức tạp, cười khúc khích, duỗi đôi chân dài thanh mảnh qua vòng eo hắn: "Công tử hà tất nghĩ nhiều như vậy? Vào cửa chính là khách, nô gia là nữ nhân hầu hạ, cũng không có gì không tốt mà. Coi nô gia như một món đồ, không thì cũng thôi?"
Trong mắt người trước mặt mang theo ghét bỏ, nhưng cũng không đẩy nàng ra. Phong Nguyệt lập tức được voi đòi tiên, đứng dậy trực tiếp leo lên người hắn, nháy mắt nói: "Công tử nếu không muốn nô gia hầu hạ người khác, có thể chuộc nô gia ra mà?"
Nghĩ còn lớn mật hơn! Ân Qua Chỉ cười lạnh, mặc kệ nàng leo, lập tức liền nằm trên giường.
Cứ vậy một bộ hồng sa đè nặng hắn, hai bàn tay bó kín mít chỉ lộ ra móng tay đặt ở ngực, trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-nguyet-bat-luong-quan/3549207/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.