"Nhận sư huynh, xin chỉ giáo!" Vân Hạo thờ ơ đứng yên tại chỗ rồi chắp tay lên tiếng, dù sắp bắt đầu tỉ thí nhưng sắc mặt của hắn vẫn tĩnh lặng như nước, không một tia sóng gợn.
"Mời !" Nhận Vô Song cũng nói một tiếng mời, khi tiếng "Mời" còn chưa dứt, thì đột nhiên những người đang xem cuộc chiến thấy trước mặt như hoa lên, sau đó có vô số đạo kiếm quang sáng chói bao phủ lấy toàn bộ đài cao giống như sao băng trên bầu trời vậy.
Mà toàn bộ Thí Luyện Tràng có tới mấy nghìn người, tuy nhiên trong số đó cũng chỉ vài người có thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra, lúc này trên đài cao được bao trùm một vùng mờ mịt, cũng do kiếm thế của hai người Nhận Vô Song và Vân Hạo quả thật quá mức mãnh liệt và nhanh chóng, vì thế giữa sàn đấu xuất hiện vô số hư ảnh mơ hồ.
Chắc chắn là tu vi của bọn họ đều đã đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong rồi, chỉ còn một bước ngắn nữa thôi sẽ có thể trùng kích vào cấp bậc Kim Đan kỳ, vì thế lĩnh ngộ trên phương diện Ngự kiếm thuật của bọn họ hơn xa những người khác.
Đến tận lúc này Phong Nhược mới hiểu được, Nhận Vô Song có thể thắng được Chu Vũ cũng chẳng phải do may mắn mà có.
Mà hiển nhiên thực lực của Vân Hạo cũng không hề thua kém Nhận Vô Song, vì thế nếu hai người bọn họ chỉ so đấu về Ngự kiếm thuật thôi thì e rằng sẽ ngang tài ngang sức, chẳng thể làm gì được nhau.
Nếu như pháp khí của hai bên mà không chênh lệch nhau quá nhiều, có lẽ kết cục của trận tỉ thí này rất có khả năng sẽ hòa nhau, vì dù sao nhóm người Vạn Sở Hành cũng không để bọn họ chiến đấu đến mức kẻ sống người chết để làm gì.
Trong suốt thời gian một tuần trà, cả hai người Nhận Vô Song và Vân Hạo vẫn chiến đấu hăng say, thế nhưng rõ ràng bọn họ không hề thi triển pháp khí của mình, cũng không phải do trong tay bọn họ không có pháp khí mà căn bản bọn họ không thể phân tâm được, bởi vì trong tu tiên giới Ngự kiếm thuật chính là công kích có sức tấn công mạnh nhất và đồng thời cũng là công kích có tốc độ nhanh nhất, vì thế lúc bình thường chỉ khi chống đỡ được Ngự kiếm thuật của đối phương, khi đó mới rảnh tay để thi triển những thủ đoạn khác, nhưng nếu lúc nào đối thủ cũng rình rập chờ mình lộ sơ hở thì làm sao có thời gian rảnh rỗi để thi triển pháp khí được!
Đương nhiên, điều này cũng không phải là tuyệt đối, bởi vì có rất nhiều phương pháp để phá vỡ cục diện bế tắc như thế này, hơn nữa từ trước đến nay người tu đạo công kích đâu có theo khuôn phép nào, chỉ có công kích thích hợp nhất chứ không hề tồn tại cái gọi là công kích hoàn mỹ nhất.
Trong lúc hai bên đang ở thời điểm công kích kịch liệt, bỗng Vân Hạo điều khiển kiếm khí của mình triệt hồi về phía sau, từ thân thể của hắn lại phát ra một vầng hào quang màu xanh sậm, trông giống như một vòng phòng hộ vậy.
Thế nhưng điều làm cho người ta cảm thấy khó hiểu chính là, một mặt hắn dốc sức triệu hồi kiếm khí, mặt khác hắn lại điên cuồng công kích Nhận Vô Song, cứ như hắn muốn đồng quy vu tận với Nhận Vô Song vậy.
Chẳng lẽ Vân Hạo tin tưởng tuyệt đối vào vòng phòng hộ trên người hắn?
Tình hình trên đài cao khiến Phong Nhược chẳng hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, nhưng dù vậy trong lòng hắn vẫn mơ hồ cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.
Trong khi mọi người còn đang bàn tán, thì ở trên đài cao Nhận Vô Song cũng hơi do dự một chút, sau đó chỉ thấy kiếm quang vốn đang đuổi theo kiếm khí của Vân Hạo như một con du long, đột nhiên lại thay đổi phương hướng lao thẳng về phía thân dưới của Vân Hạo, có lẽ hắn tin rằng với kiếm khí sắc bén và kiếm ý cường đại của mình, thì việc cắt phăng hai cái đùi của Vân Hạo là điều chắc chắn.
Bỗng dưng hắn cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng hắn lại không nghĩ ra được không đúng ở chỗ nào.
Khi kiếm khí của Nhận Vô Song đến gần thân thể của Vân Hạo, thì cơ thể hắn bỗng nhiên nổ tung tạo thành một cổ lực lượng khổng lồ đánh văng kiếm khí của Nhận Vô Song, đồng thời khiến Nhận Vô Song bị nội thương không nhẹ.
Gần như cùng lúc đó, thân thể Vân Hạo bỗng xuất hiện ở phía xa xa, hết sức quỷ dị.
"Thế thân linh phù !"
Tận mắt nhìn thấy cảnh này xảy ra, Nhận Vô Song không nhịn được mà quát lên một tiếng, vốn hắn là người cũng có nhiều kinh nghiệm vì thế có thể đoán ra ngay, chẳng qua hắn không ngờ rằng vì muốn thắng được trận tỉ thí này mà Vân Hạo lại vận dụng vật phẩm trân quý như vậy, phải biết rằng từ xưa đến nay Thế thân linh phù luôn là vật phẩm quý hiếm trong tu tiên giới, có thể nói nó chính là thủ đoạn bảo vệ tính mạng tốt nhất, nếu như đổi lại là hắn thì hắn hắn chịu thua trận tỉ thí này chứ không bao giờ vận dụng nó đơn giản như vậy.
"Ha ha... ánh mắt của Nhận sư huynh quả là tinh tường" Vân Hạo cười dài, nhưng không hề chần chừ, thừa dịp kiếm khí của Nhận Vô Song chưa thể hình thành nên thế công mãnh liệt như vừa nãy, lập tức hắn biến đổi kiếm quyết, chỉ thấy kiếm khí dày đặc như mưa rào đánh về phía thân thể Nhận Vô Song.
Trận chiến đã diễn ra đến mức thế này, Nhận Vô Song cũng đành buông bỏ Ngự kiếm thuật rồi phóng ra đủ loại pháp thuật và pháp khí, nhưng không biết vì đã mất đi tiên cơ hay không có Ngự kiếm thuật áp chế, sau khi hai bộ pháp khí thượng phẩm của hắn bị phá hủy hắn không thể không cúi đầu nhận thua, bởi vì dù có kiên trì thêm nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Thấy Nhận Vô Song thua trận, mấy ngàn đệ tử của Trấn Thiên Tông bên ngoài Thí Luyện Tràng đều trở lên trầm mặc đầy khó chịu, lúc này trong lòng bọn họ đang thờ dài chán nản, vừa rồi tất cả đều nhìn thấy thực lực của Nhận Vô Song, quả thật là danh tiếng như thực lực, thậm chí còn cao hơn Chu Vũ một bậc nữa, nhưng ngay cả khi hắn mạnh mẽ như vậy mà vẫn đành thua cuộc, khiến bọn họ chẳng còn chút hy vọng nào nữa.
Bởi vì ai cũng biết, Khuynh Thiên Vũ còn mạnh mẽ và đáng sợ hơn Vân Hạo nhiều, nếu như không có ba vị Chưởng Viện Thượng Tam Viện còn ngồi ở phía trên, thì e rằng lúc này có không ít người quay đầu bỏ đi rồi, cũng không phải bọn họ không thích Phong Nhược, mà bởi vì bọn họ không muốn nhìn thấy tên gia hỏa đại diện cho Trấn Thiên Tông này bị người ta đá khỏi đài cao chỉ trong vòng một chiêu, đến lúc đó ngay cả bọn họ cũng sẽ cảm thấy chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn người ta nữa.
Khác hẳn với sự khó chịu của đám đệ tử Trấn Thiên Tông, hơn ba mươi đệ tử Cửu Thần Cung đều thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, bởi vì trận tỷ thí tiếp theo đã không có ý nghĩa nữa rồi.
"Ai nhỉ ? Phong sư đệ đúng ko ? Mời !" Khuynh Thiên Vũ vươn vai đứng dậy, hắn làm một động tác mời mọc rất ưu nhã hướng về phía Phong Nhược đang còn chút vẻ ngẩn người ở phía đối diện, trên mặt hắn hiện lên vẻ tươi cười rất sáng lạn, chỉ là trong ánh mắt lại lóe lên sắc thái trêu tức giống như mèo vờn chuột vậy.
Dựa theo lời nói của Khuynh Thiên Vũ, ánh mắt của mọi người trên đài cao cũng nhìn về phía Phong Nhược, lúc này trong ánh mắt của bọn họ có khinh thường, có thương cảm, có nụ cười khi người ta gặp họa, cũng chỉ có ánh mắt của Mộ Phi Tuyết mang theo một tia cổ vũ và lo lắng, trong khi Khuynh Lan Hiên đang ngồi bên cạnh nàng lại nở ra nụ cười hết sức cổ quái.
Phong Nhược không hề để ý tới ánh mắt của mọi người, mà chỉ hướng về phía Mộ Phi Tuyết rồi hơi gật đầu, sau đó trắng trợn nhìn ngắm đánh giá Khuynh Lan Hiên từ trên xuống dưới.
"Tiểu tử, mắt chó của ngươi đang nhìn cái gì đấy !"
Khuynh Lan Hiên còn chưa kịp nói câu nào, thì Khuynh Thiên Vũ không nhịn được quát lên đầy phẫn nộ.
Thấy vậy Phong Nhươc liền quay đầu liếc nhìn Khuynh Thiên Vũ một cái rồi chẳng thèm để ý đến hắn, mà chỉ hướng về phía đám người Vạn Sở Hành khom người hành lễ, sau đó quay người bước về phía trung tâm đài cao.
Hành động khiêu khích này của Phong Nhược chọc cho Khuynh Thiên Vũ tức gần chết.
"Thiên Vũ... ổn định lại tâm thần đi, nếu còn giữ nguyên trạng thái này thì chắc chắn ngươi sẽ thua đó !" Bỗng Lam Tử Thần đang ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng rồi nói, hiển nhiên vị này cũng nhìn ra Phong Nhược đang cố tình chọc tức Khuynh Thiên Vũ.
"Vâng... đa tạ Lam sư thúc !" Nghe thấy vậy, Khuynh Thiên Vũ lập tức ổn định lại tinh thần, thật ra với tâm cảnh của hắn thì chẳng bao giờ mắc phải sai lầm ngây ngô đến vậy đâu, nhưng vấn đề là từ trước đến nay hắn chưa bao giờ để Phong Nhược vào trong mắt, lần này muốn tìm Phong Nhược để tỉ thí chủ yếu là vì lấy lại mặt mũi trong tràng diện hai mươi năm trước. Lí do thứ hai là cách đây vài ngày Phong Nhược không những dám xé thiệp mời của hắn, mà lại còn nói ra mấy lời khó nghe, khiến lúc đó hắn cảm thấy vô cùng tức giận thiếu chút nữa thì không kiềm chế được, chính vì thế lúc nãy khi hắn bị Phong Nhược cố tình lờ đi mới khiến hắn cảm thấy tức giận đến vậy.
Sau khi bình tĩnh trở lại, Khuynh Thiên Vũ cũng hướng về đám người Vạn Sở Hành thi lễ, sau đó đi vào trong đài cao tỉ thí.
Khi thấy Khuynh Thiên Vũ đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, trong lòng Phong Nhược không khỏi thờ dài, vài ngày trước hắn đã cố ý xé nát thiệp mời của Khuynh Thiên Vũ, hơn nữa còn nói ra mấy lời gần như là khiêu khích, mục đích chính của hắn là khiến cho Khuynh Thiên Vũ phẫn nộ và mất đi lí trí, ngược lại chuyện giữ hòa khí với im lặng này nọ thì căn bản chẳng còn chút ý nghĩa nào, bởi vì đối phương đã chỉ đích danh tên của hắn, chứng tỏ muốn làm nhục hắn trong trận tỉ thí này, nếu đã như vậy thì hắn im lặng với giữ hòa khí để làm cái gì cơ chứ?
Khi mà hai người đã trở thành địch nhân, đương nhiên sẽ không từ mọi thủ đoạn rồi, và phương pháp chọc giận Khuynh Thiên Vũ chắc chắn là phương pháp dễ áp dụng nhất.
Thế nhưng, tình hình hiện tại lại không đúng theo tính toán, chứng tỏ gã này không đơn giản chút nào, tuy gã có cao ngạo một chút, nhưng ít ra còn biết cân nhắc nặng nhẹ.
"Lúc này nhận thua vẫn còn kịp đấy !" Khuynh Thiên Vũ không hề tấn công ngay, mà chỉ đứng cách Phong Nhược chừng trăm trượng, sau đó bình tĩnh nói.
"Cám ơn !" Phong Nhược mỉm cười, trên mặt làm ra dạng cứ vô tư thoải mái đi, "Thật ra ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi, nếu ta có thể thắng các ngươi một lần thì đương nhiên sẽ thắng được lần thứ hai, nhưng không ngờ ngươi lại có thể ngu xuẩn đến mức đòi thua nữa thế này, phải biết rằng nếu như không có các ngươi chủ động gọi đích danh tên ta, thì ta chẳng có tư cách mà đứng đây đâu".
"Thắng ta ?" Dường như Khuynh Thiên Vũ nghe thấy một chuyện cực kì buồn cười, "Chỉ bằng ngươi sao, đừng tưởng rằng trên lưng cõng theo hai thanh kiếm khí thì có thể nắm chắc phần thắng, nếu mà như vậy ta sẵn sàng vác cả trăm thanh kiếm khí trên lưng, chẳng phải đã trở thành thiên hạ vô địch thủ rồi sao? Thật là quá ngu ngốc mà! Nói cho ngươi biết, để thắng ngươi ta chẳng thèm vận dụng tới Ngự kiếm thuật đâu".
Khuynh Thiên Vũ nói xong lập tức hai tay dùng tốc độ vô cùng nhanh, liên tiếp đánh ra mấy đạo pháp quyết, rồi sau đó xung quanh thân thể hắn bỗng dần dần hiện ra những tia điện ánh vàng kim, quầng sáng tia điện này chỉ lớn chừng ba thốn có hình dạng như vầng trăng khuyết, thoạt nhìn có vẻ rất sắc bén, nhưng điều khiến cho người ta giật mình kinh hãi chính là tuy những quầng sáng ti điện này chỉ đứng yên bất động, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác như muốn xé rách cả bầu trời.
"Xuyên Vân sao? Không phải... là pháp thuật tiến cấp của Xuyên Vân tên là Liệt Không (DG: xé trời)!"
Phong Nhược cảm thấy vô cùng khiếp sợ, đương nhiên hắn không hề lạ gì cái tên Xuyên Vân kia, đó là một trong năm loại pháp thuật trụ cột mạnh mẽ nhất, chẳng qua giai đoạn đầu của pháp thuật Xuyên Vân có một số nhược điểm, tuy uy lực của nó có thể vượt qua những loại pháp thuật tấn công khác nhưng muốn tu luyện pháp thuật Xuyên Vân cực kỳ khó, Phong Nhược đã bước chân vào Tu Tiên giới khá lâu rồi cũng chỉ thấy duy nhất mỗi mình Mạc Ngôn là tu luyện thành công.
Nhưng là không ngờ tên Khuynh Thiên Vũ này lại có thể tu luyện thành công pháp thuật tiến cấp của Xuyên Vân chính là Liệt Không, tư chất tu luyện của gã thật quá khủng bố mà.
Thấy đối phương xuất ra tuyệt chiêu lập tức Phong Nhược không dám sơ suất, hắn dùng tốc độ nhanh nhất phóng xuất ra pháp thuật Thuẫn Tường, hiện tại hắn đang bị Khuynh Thiên Vũ hoàn toàn áp chế, bởi pháp thuật Liệt Không đã tạo ra hơn trăm quầng sáng tia điện, với số lượng như vậy thì e rằng Mị Ảnh Kiếm của hắn không thể chặn lại được, nếu như hắn dám tùy tiện xuất kiếm, chỉ sợ rằng đến khi hắn đỡ xong quầng sáng tia điện đó thì cũng bị Khuynh Thiên Vũ thừa cơ hội mà dùng Ngự kiếm thuật đánh đến sát người rồi, đến lúc đó chắc chắn hắn sẽ bị mất đi thế chủ động, không chừng còn bị Khuynh Thiên Vũ đánh cho tan tác chẳng còn mảnh giáp nào ấy chứ.
Đương nhiên nếu trong hoàn cảnh này, đối thủ của Phong Nhược là một người tu đạo khác, ắt hẳn Phong Nhược vẫn có thể lợi dụng lúc đối phương đang thi triển pháp thuật mà dùng Mị Ảnh Kiếm để đánh lén, nhưng vấn đề là trang phục phòng hộ trên người Khuynh Thiên Vũ chắc chắn không phải là loại tầm thường, chẳng may hắn lại biến thái như Ninh Viễn của Thiên Huyễn tông thì sau một kích thất bại, Phong Nhược sẽ bị rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan mất ngay.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]