Chương trước
Chương sau
“Thật là kỳ quái? Bên trong động quật dưới Khô Mộc Hải tất cả đều bình thường, thậm chí không có một con Mộc Yêu nào, thật khó hiểu!”

Ở một chỗ trên biên giới Khô Mộc Hải có một đội hơn trăm tu sỹ ngưng trọng đứng đó, những người này đều có tu vi từ Kim Đan kỳ trở lên, trong đó có Vạn Sở Hành, Vu Chi Lễ, Mộ Phi Tuyết của Trấn Thiên Tông, cũng có bọn người Yến Tử của Cửu Thần Cung…đây là lực lượng trung kiên của các đại môn phái của Thương Ngô Giới!

Mà người vừa mở miệng là một nam tử tầm ba mươi mấy tuổi, khuôn mặt tuấn tú lãng tử, toàn thân mặc áo bào đen nhìn rất quỷ dị, nhưng không thể nhìn được rốt cuộc tu vi của hắn ở cảnh giới nào, mọi người xung quanh đều tỏ vẻ kính sợ, chắc chắn thực lực của người này rất mạnh!

“Tất Tôn đạo hữu, nhưng cách đây không lâu chắc chắn đã có Mộc Yêu xuất hiện, thậm chí còn có năm tên lưu vong bị trúng Khô Mộc Chi Độc, việc này giải thích thế nào đây? Hỡn nữa Mộ Phi Tuyết của bổn tông mấy năm trước cũng đã từng nhìn thấy Mộc Yêu, chuyện này bổn tông cũng đã báo tin cho những Đại tông môn khác! Nên chúng ta không thể chủ quan được!....”

Lúc này có một lão già tóc trắng mặc áo đay không đồng tình nói, tu vi của lão già này cũng không thể xác định nổi, chắc cũng không thua kém gì gã mặc áo đen có tên Tất Tôn kia!

“Ha ha! Trần Phong đạo hữu không khỏi quá đa nghi rồi!...” Tất Tôn lắc lắc đầu nói tiếp:”Ta và ngươi cùng mọi người đã chui xuống dưới động quật hơn sáu ngày nhưng có phát hiện được bóng dáng của Mộc Yêu đâu? Với lại hơn nghìn năm trước trong cuộc đại chiến Thị Huyết Yêu Long bị thương rất nặng, tuy nó chưa chết nhưng muốn khôi phục lại trong vòng nghìn năm cũng không phải dễ dàng gì, huồng hồ bình thường Tu Tiên giới chúng ta luôn có cao thủ lâu lâu xuống động quật xem xét rồi còn tiêu tốn vô số nhân tài vật lực bố trí thêm mười tám đường phòng tuyến nữa thì làm sao có chuyện xảy ra ngoài ý muốn được chứ, việc này theo ý ta thì cứ như vậy đi! Không chừng trước mọi người đều nhìn gà hóa cuốc cũng nên!”

“Hừ! Động quật dưới mặt đất tầng tầng lớp lớp như mê cung, chúng ta lục tìm sáu ngày liệu đã đi hết được một góc chưa? Theo lão phu việc này không thể cứ thế mà bỏ qua được, cần phải quan sát thêm một thời gian nữa mới yên tâm! Vạn nhất đại quân Mộc Yêu lại lao ra một lần nữa thì Vạn Tiên Thành vẫn là nơi đầu tiên gánh chịu!”

Lão già Trần Phong kia rất cẩn thận nói.

“Được rồi! Đã như thế thì để ý đề phòng nửa năm nữa, như vậy được chứ? Trần Phong đạo hữu phải nhớ gần đây yêu ma ở Ngũ Hành Giới lại đang rục rịch hành động, nếu như không dốc toàn lực đánh dẹp bọn chúng thì cũng khá phiền phức đấy!”

“Nửa năm? Không được! Ít nhất cũng phải ba năm!” Lão già Trần Phong cố gắng thương lượng, bởi vì Khô Mộc Hải quá gần Vạn Tiên Thành cùng Trấn Thiên Tông, nếu như đại quân Mộc Yêu thật sự chạy ra thì chỗ đầu tiên gặp nạn chính là hai nơi này.

“Trần Phong đạo hữu, ba năm tuyệt đối không được đâu, đệ tử Cửu Thần Cung chúng ta chỉ ở lại đây nửa năm, nửa năm sau sẽ lập tức rút khỏi chỗ này!” Gã Tất Tôn vô cùng kiên quyết nói.

“Xin lỗi Trần Phong đạo hữu, Ngọc Dương Tông của chúng ta cũng có rất nhiều việc ở Ngũ Hành Giới, có thể để đệ tử ở lại đây nửa năm cũng đã cố gắng lắm rồi!”

“Đúng vậy đó! Thiên Diệp Môn chúng ta mấy trăm năm gần đây môn nhân đệ tử ngày càng thưa thớt, cũng không có khả năng điều quá nhiều đệ tử tinh anh ra ngoài lâu như vậy đâu, nửa năm cũng dài rồi!..”

“Chà! Cửu Hoa Tông chúng ta cũng vậy, Trần Phong đạo hữu biết đó, gắng lắm ta cũng chỉ có thể cho ba mươi tên đệ tử tinh anh canh gác ở đây trong vòng ba năm được thôi.”

Nghe được những lời này Trần Phong chỉ bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, đúng là không có biện pháp nào khác, bốn đại môn phái Cửu Thần Cung, Ngọc Dương Tông, Thiên Diệp Môn, Cửu Hoa Tông đều nằm cách xa Khô Mộc Hải tất nhiên sẽ không quan tâm nhiều đến chuyện này, nhưng Trấn Thiên Tông và Vạn Tiên Thành lại chắn ngay trước lối ra Khô Mộc Hải, không lo sao được! Trận chiến nghìn năm trước vẫn còn hiển hiện trước mắt, lúc đó Trấn Thiên Tông tổn thất lớn nhất vì Vạn Tiên Thành hoàn toàn do Trấn Thiên Tông quản lý!

“Được rồi! Mọi người làm sao thì làm, nhưng bổn tông vẫn luôn chú ý đến tin tức Thị Huyết Yêu Long, lỡ may đại quân Mộc Yêu thật sự lao ra khỏi Khô Mộc Hải mà viện quân không đến kịp thì bổn tông chắc chắn sẽ không liều chết đến Vạn Tiên Thành ngăn cản đâu!”

*
* *

“Chính là như thế đó, đệ tử Trấn Thiên Tông các ngươi còn phải ở đây canh gác ba năm hoặc lâu hơn nữa, còn chúng ta chỉ cố gắng ba tháng nữa là đã được rời khỏi chỗ quỷ quái này rồi, mà quan trọng hơn, đại quân Mộc Yêu có lẽ không xuất hiện nữa đâu!”

Bên trong trận pháp Từ Dương hớn hở nói chuyện, hắn luôn nắm được tin tức nhanh hơn bọn Phong Nhược một chút.

Hôm nay đã là tháng thứ ba bọn hắn canh gác ở đây rồi, nhưng đến tận bây giờ cao tầng của năm Đại tông môn mới nói rằng khả năng xuất hiện đại quân Mộc Yêu là rất nhỏ, tuy vậy cũng không được phép buông lỏng cảnh giới!

Nhưng Phong Nhược cũng chả lạ gì điều này bởi vì hắn đã sớm đoán được kết quả này rồi, điều mà hắn quan tâm nhất bây giờ là làm sao nắm giữ được Đột Kiếm Quyết!

“Các vị, ta đi ra ngoài canh gác!”

Phong Nhược đứng lên nói, ba tháng nay tất cả các tòa Chính Phản Cửu Tinh Trận Pháp đều do hắn bố trí, mà nhiệm vụ canh gác mỗi ngày đều do hắn đảm nhận, ngay từ đầu Lãnh Khiếu Thiên cũng có chút băn khoăn nhưng qua thời gian dần cũng trở thành thói quen, về phần ba người Chu Bình thì chưa bao giờ quan tâm đến chuyện này!

“Phong sư đệ, phương pháp luyện kiếm của đệ hình như không hợp lý, đối với việc gia tăng kiếm ý sẽ không có quá nhiều tác dụng!” Từ Dương bỗng nhiên mở miệng cười nói, đã qua thời gian lâu như vậy bọn hắn đương nhiên cũng biết Phong Nhược ra ngoài để làm gì.

“Hay là thế này đi! Hai người chúng ta ra ngoài luận bàn một chút?”

Kinh ngạc quay đầu lại nhìn Từ Dương một chút, cuối cùng Phong Nhược cũng gật đầu nói:”Vâng! Vậy phiền Từ sư huynh chỉ giáo cho đệ rồi!”

“Sư huynh! Như thế không phải là huynh khi dễ Phong Nhược sao? Huynh có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ thì làm sao hắn thắng được chứ!” Sư muội Lục Nguyệt của Từ Dương bỗng nhiên nói.

“Ha ha! Ta chỉ nói là luận bàn! Muội có hiểu luận bàn không đó, hơn nữa chỉ luận bàn về Ngự kiếm thuật mà thôi, không có gì đâu!” Từ Dương cười sảng khoái rồi trả lời.

Lúc này mấy người Lãnh Khiếu Thiên cũng tỏ vẻ hứng thú, lần lượt đi theo hai người Phong Nhược ra khỏi trận pháp, tất nhiên bọn hắn không phải đi theo để chê cười Phong Nhược mà thật sự rất tò mò muốn biết trình độ Ngự kiếm thuật của Từ Dương như thế nào, dù sao các môn phái khác nhau cũng có những cách Ngự kiếm thuật khá riêng biệt, có thể quan sát một lần cũng rất hữu ích!

Tìm một chỗ đất rộng rãi Phong Nhược và Từ Dương chia ra đứng cách xa nhau hơn mười trượng, Phong Nhược thì căng thẳng còn Từ Dương trước sau chỉ mỉm cười, hắn nhìn Phong Nhược một lát rồi nói:”Phong sư đệ, kỳ thật cái gọi là kiếm ý ngoài các phương pháp luyện kiếm ra còn lĩnh ngộ được trong lằn ranh sinh tử, hai chữ kiếm ý vô cùng đơn giản nhưng mỗi người lại có cách lĩnh ngộ khác nhau, cho nên không thể làm theo người khác, hơn nữa cùng một loại kiếm quyết nhưng trong tay hai người khác nhau sẽ xuất ra uy lực và biến hóa khác nhau! Hiện tại huynh cho đệ thời gian một nhịp thở, xuất kiếm đi!”

Từ Dương mới dứt lời, khí thế trên người hắn chợt tăng vọt, không còn cảm giác nhu hòa thân ái như trước nữa mà chuyển thành một một luồng áp lực hun hút như vực sâu làm cho người khác sợ sệt kinh hãi, chỉ một chút biến hóa này thôi mà làm cho Phong Nhược đứng xa mười trượng có cảm giác giống như bị rơi vào vực sâu vạn trượng vậy!

“Đệ thua!”

Phong Nhược chưa kịp có phản ứng gì thì đã thấy Từ Dương lắc đầu thở dài:”Phong sư đệ, đệ phải hiểu rằng luận bàn cũng là một cách chiến đấu, nếu đệ không tập trung ý chí, nếu đệ không coi huynh như cừu nhân địch thủ thì vĩnh viễn không có cơ hội xuất kiếm đâu!”

Nghe được mấy lời của Từ Dương, Phong Nhược nhịn không được mà đỏ cả mặt, nói thật nếu đây là cuộc chiến sinh tử thì chưa chắc hắn đã bị Từ Dương nắm hết mọi tiên cơ như vậy, nhưng vì luôn suy nghĩ là luận bàn nên hắn không tập trung lắm.

“Cảm ơn Từ sư huynh, là do đệ chủ quan rồi!...”

“Ha ha! Không sao, chúng ta làm lại lần nữa, nếu như đệ không nắm được cơ hội xuất kiếm thì nên luận bàn với tiểu sư muội của huynh sẽ tốt hơn!”

Từ Dương cười rất thoải mái, lúc này hắn liền thu lại khí thế lúc trước, nhưng trong mắt Phong Nhược cả người hắn thủ vững như núi, không hề có sơ hở!

Thời gian ba nhịp thờ trôi qua, Phong Nhược vẫn không tìm được cơ hội xuất kiếm, bởi vì hắn rõ ràng cảm nhận được không quản hắn kết kiếm quyết nhanh như thế nào cũng không thể cản nổi một chiêu của Từ Dương!

Giờ phút này Phong Nhược buồn bực muốn chết! Bây giờ hắn mới hiểu được rằng mình đã đánh giá quá thấp Ngự kiếm thuật, đánh giá quá thấp sự đáng sợ của cao thủ ngự kiếm!

Từ khi hắn luyện tập Ngự kiếm thuật cho đến nay kinh nghiệm chiến đấu rất ít ỏi, chỉ được vài lần như lúc đấu với bọn Mạc Vô Ngân, với địa hành thi quỷ, mà đối thủ của hắn cũng toàn hạng mới luyện tập Ngự kiếm thuật hoặc bị hắn dùng phương pháp khác để khắc chế!

Còn hắn chưa bao giờ chân chính chiến đấu với cao thủ ngự kiếm, thảo nào Từ Dương lại nói tu luyện kiếm ý không phải là cắm đầu luyện kiếm mà còn cần lĩnh ngộ trong lúc sống chết nữa!

Toàn bộ cách thức tấn công của hắn bây giờ vẫn chỉ phụ thuộc vào các loại pháp thuật cùng với sự giúp đỡ của Ngân Giáp Thiên Thù là chính, còn Ngự kiếm thuật chỉ bổ sung được một ít thôi! Đối phó với các loại linh thú hắn có thể dùng mọi thủ đoạn để chiến thắng nhưng nếu đụng phải các cao thủ ngự kiếm như Chu Vũ, Từ Dương thì chỉ có cách chạy thật nhanh mới mong toàn mạng, bởi vì chỉ cần đối phương phát ra khí thế thôi hắn đã không có cách nào xuất kiếm được nữa rồi!

Suy nghĩ cẩn thận về điều này, Phong Nhược cũng thấy lạnh cả người, thì ra ngay từ lúc bắt đầu hắn đã đi sai đường rồi!

“Đệ thua!...”

Cười khổ lắc đầu, Phong Nhược có chút cảm kích nhận thua, nếu như không phải Từ Dương dùng cách này để nhắc nhở thì không biết hắn còn mê muội đến bao giờ nữa!

“Đệ đã hiểu chưa?” Từ Dương mỉm cười thân thiện hỏi.

“Đệ đã hiểu! Cảm ơn Từ sư huynh chỉ bảo!”

“Ha ha! Hiểu được là tốt rồi, mà cũng đừng bàn thắng thua làm gì! Huynh luyện tập Ngự kiếm thuật đến nay đã được bốn mươi lăm năm, nếu như không để áp chế được người mới tu luyện Ngự kiếm thuật hai ba năm như đệ thì thật là uổng công luyện kiếm! Ba tháng sau chúng ta sẽ luận bàn tiếp, hi vọng lúc đó đệ có thể nắm được cơ hội xuất kiếm!”

“Nhớ kỹ! Ngự kiếm thuật còn được lĩnh ngộ trong chiến đấu nữa!...”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.