Chương trước
Chương sau
Dừng một chút Vân sư huynh lại khẽ mỉm cười nói tiếp:" Theo quy định của cửa hàng, chỉ cần đạo hữu có thể tự chuẩn bị đầy đủ tài liệu thì ta cam đoan sẽ dùng hết khả năng để không làm phí hoài phẩm chất của nó, không biết lần này đạo hữu mang đến loại tài liệu nào?..."

"À, thì ra là như vậy!" Phong Nhược gật gật đầu, do dự một chút rồi mới lấy ra từ trong thắt lưng trữ vật một bộ xương linh thú nguyên vẹn tỏa ra ánh sáng tím nhàn nhạt, bộ xương này là một trong những bộ có phẩm chất tốt nhất mà hắn nhặt được bên trong động quật, đương nhiên vẫn không thể so sánh được với bộ xương lớn nhất ở trong đó!

Không ngờ khi Phong Nhược mới đưa ra bộ xương này ra vị Vân sư huynh kia cùng gã nam tử thô kệch đều lập tức tỏ vẻ kinh ngạc rồi sợ hãi lùi ra sau mấy bước, thậm chí mặt mũi cũng tái mét không còn giọt máu.

"Ai! Hai vị đạo hữu, các ngươi không sao chứ?" Phong Nhược lại có chút tò mò, bởi vì cho dù bộ xương khô này đã từng là linh thú cấp tám thì bọn hắn cũng không cần phải kinh hoảng như vậy chứ?

"Keng..Keng!"

Vị Vân sư huynh cùng sư đệ nghe được mấy lời này của Phong Nhược không đáp lại một câu, thậm chí còn lùi thêm mấy bước rồi xuất kiếm ra như thể đang gặp phải đại địch vậy!

Lúc này cho dù Phong Nhược không rõ nguyên nhân sâu xa là gì nhưng cũng có thể đoán được vấn đề nằm ở bộ hài cốt trong tay mình, chứ với thực lực của hắn cũng chưa đủ để làm cho một tên có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ sợ hãi như thế. Nghĩ được đến đó hằn liền thu bộ xương khô lại rồi dang tay ra thể hiện rằng mình không có ý gì thù địch.

"Hai vị đạo hữu, tại sao các ngươi lại hoảng hốt như vậy, bộ xương linh thú này có chỗ gì đặc biệt sao? Kính xin chỉ giáo nhiều hơn!"

"Xương linh thú?" Hai người Vân sư huynh liếc nhìn nhau một cái rồi vẫn mang dáng vẻ vô cùng đề phòng hỏi lại: "Chẳng lẽ các hạ thật sự không biết đó là vật gì sao?..."

"Ai dà! Thật xấu hổ, đúng là tại hạ không biết đây là vật gì, lúc trước ta chạy theo một con linh thú rồi vô tình tìm được bộ xương này trong một huyệt động, cho đến bây giờ cũng chỉ cảm thấy vật này có thể dùng để luyện chế một thanh kiếm khí tốt nên lần này mới đến Địa Hỏa Đường nhờ vả hai vị đạo hữu, xem dáng vẻ của hai vị thì chắc là bộ xương khô này khi còn sống từng là loại hung thú nào rất đáng sợ sao?"

Phong Nhược tỏ ra nghi hoặc nói.

"Ngươi thật sự không biết hay là đang đùa giỡn hai người chúng ta vậy?" Vị Vân sư huynh vẫn tỏ vẻ lo lắng hỏi tiếp.

"Ai! Trời đất chứng giám, tại hạ là Phong Nhược đệ tử dự bị của Kiếm Tâm Viện thuộc Trấn Thiên Tông, tới đây chỉ để luyện chế kiếm khí, tuyệt đối không có ý trêu đùa hai vị đạo hữu!..." Phong Nhược nghiêm túc giải thích.

"Được rồi! Vật kia không cần lấy ra nữa, hơn nữa tốt nhất cũng không nên để người khác thấy nếu không đạo hữu chắc chắn gặp tai họa!...." Sắc mặt vị Vân sư huynh lúc này mới bình tĩnh lại được một chút, hắn lại nói tiếp: "Còn một điều nữa, thứ này các hạ lấy từ nơi nào thì tốt nhất hãy trả về nơi đó đi, bởi vì nó còn sống!"

"Sống!"

Nghe được câu này Phong Nhược giật mình kinh sợ, tóc tai dựng ngược, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng! Thiếu chút nữa hắn bị vị Vân sư huynh này dọa chết! Nhớ lúc trước hắn còn cẩn thận vuốt vuốt qua nhưng không nghĩ rằng bộ xương linh thú này lại là vật sống!

"Xin đạo hữu nói kỹ chút được không? Đây rõ ràng là một bộ xương khô mà, hơn nữa nếu như nó còn sống thì tại sao lại không tấn công ta?..." Cố gắng lấy lại bình tĩnh nhưng Phong Nhược vẫn chưa thể tin vào điều này, hắn nghi ngờ hỏi.

"Nguyên nhân tại sao nó không tấn công đạo hữu thì ta cũng chịu, nhưng mà chắc đạo hữu cũng có nghe nói qua về Mộc Yêu ở Khô Mộc Hải rồi chứ! Vật ấy đúng là một con Mộc Yêu! Hơn nữa rất có thể còn sống bởi vì bộ xương này còn cực kỳ nguyên vẹn, dựa theo truyền thuyết ở Tu Tiên giới thì chỉ có cách đập nát khung xương của Mộc Yêu này thì nó mới hoàn toàn chết hẳn!...." Vân sư huynh dè dặt nói.

"Mộc Yêu!...." Phong Nhược ngẩn cả người nhưng vẻ mặt lại có chút cổ quái, tất nhiên hắn chả lạ gì Mộc Yêu, trước đây Mộ Phi Tuyết cũng bị một con Mộc Yêu đánh trọng thương đấy thôi. Cho nên lúc trước hắn còn tưởng Mộc Yêu này đáng sợ như thế nào nhưng thật không ngờ hắn lại tiện tay nhặt về một vật lại chính là Mộc Yêu đang làm cho cả Tu Tiên giới khiếp sợ!

Thế nhưng bộ xương Mộc Yêu này nếu còn sống thì tại sao không tấn công hắn? Chẳng lẽ nguyên nhân vì Tiên Thiên Mộc Sát hay sao?

Sau khi suy nghĩ một lát Phong Nhược thật sự rất muốn lấy Mộc Yêu ra xem lại một lần nữa, nhưng thấy hai người Vân sư huynh đang nhìn hắn với ánh mắt vô cùng cảnh giác thì đành tạm thời bỏ đi suy nghĩ này.

"Được rồi! Cảm ơn hai vị đã nhắc nhở, bộ xương này đúng là tại hạ lấy được từ Khô Mộc Hải nhưng chắc chắn là con Mộc Yêu này đã chết rồi nếu không làm sao ta có thể đem về được chứ! Tất nhiên nếu tương lai có cơ hội ta sẽ quẳng nó về Khô Mộc Hải, còn bây giờ chúng ta bàn về vấn đề chính đi, liệu hai vị đạo hữu có thể luyện chế cho ta một thanh kiếm cấp năm có được không!"

Phong Nhược vừa nói vừa chọn từ thắt lưng trữ vật một bộ xương có phẩm chất kha khá đem ra, dựa theo kinh nghiệm trước đây hắn áng chừng bộ xương này ít cũng phải của linh thú cấp bảy!

Lúc này hai người Vân sư huynh còn lo lắng Phong Nhược lại lấy ra vật gì quỷ dị rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau khi cẩn thận quan sát một lượt lúc này mới mang vẻ mặt kinh ngạc nói tiếp: "Đây chính là xương của Hổ Xạ cấp bảy! Đạo hữu! Ngươi cũng thật giàu có đó, chỉ riêng bộ xương này thôi cũng có giá trị hớn một trăm viên Ngũ hành thạch hạ phẩm rồi!...."

"À, chẳng biết khung xương này có thể dùng để luyện chế kiếm khí cấp năm được không?"

Nghe được vị Vân sư huynh này nói như thế cuối cùng Phong Nhược cũng yên lòng, hắn thật sự còn lo lắng bộ hài cốt này lại là vật gì quái dị giống như Mộc Yêu thì nguy to, với hắn thì không sao cả nhưng nói không chừng lại dọa chết hai vị huynh đệ này cũng nên.

"Tất nhiên rồi, Hổ Xạ cấp bảy này chính là một loại dị thú cực kỳ hung mãnh rất ít khi nhìn thấy trong Tu Tiên giới. Theo như truyền thuyết nó có rất nhiều pháp thuật biến hóa thậm chí còn có thể hô mưa gọi gió vô cùng mạnh mẽ, thần thông thiên phú của nó là biến ảo ra vòi rồng gió lốc, những nơi nó đi qua đều chịu cảnh cát bay đá chạy, gió xoáy gào thét! Bình thường ngay cả tu sỹ Trúc Cơ hậu kỳ cũng không phải là đối thủ của nó, muốn săn bắt thì phải hợp thành nhóm đông người mới có cơ hội. Đáng tiếc lại không có vật đáng quý nhất trên người Hổ Xạ cấp bảy này là trái tim, đó là tài liệu chính để luyện chế pháp giới Cuồng Phong!".

Vân sư huynh chậm rãi nói, đồng thời đôi tay linh hoạt lướt nhẹ trên bộ xương của Hổ Xạ đánh giá:"Đây là khung xương Hổ Xạ cấp bảy nặng ba trăm chín mươi mốt cân ba lượng sáu tiền, chỉ cần một nửa trong số này cũng đủ để luyện chế một thanh kiếm khí cấp năm,ngoài ra cần thêm vào năm cân bảy tiền Nhuyễn Ngân, ba lạng sáu tiền Tử Kim, chín tiền Phong Tật Thạch! Sau đó dùng sáu mươi tư đạo địa hỏa thay phiên nhau luyện chế, mất thời gian hai mươi tư canh giờ thì xong. Khi thành hình thân kiếm dài tầm ba thước bảy tấc, lưỡi kiếm rộng ba chỉ, toàn thân kiếm có màu lam pha lẫn xanh lá cây, khi xuất pháp lực ra liền có một đạo gió lốc cuốn theo. Bên trên có thể khắc trận pháp Như Sơn, trận pháp Phong Hành!..."

"Nói về phần cấp độ Ngũ hành thạch để tinh luyện thì không thể thấp hơn hạ phẩm, tốt nhất là lựa chọn Ngũ hành thạch trung phẩm, nhưng mà cái này cũng tùy vào gia sản của đạo hữu thế nào đã! Không biết đạo hữu có đề nghị gì khác không? Nếu không thì ta liền bắt tay vào luyện chế thanh kiếm này, chỗ tài liệu còn thừa lại được tính là thù lao!..."

"Đương nhiên không có vấn đề gì, tất cả cứ theo lời đạo hữu đi!" Phong Nhược vội vàng nói, hắn vốn mù tịt về luyện khí thì có ý kiến gì mà nói chứ, nhưng lập tức hắn nghĩ tới một vấn đề "À, đúng rồi, xin hỏi Vân đạo hữu, liệu ta có thể tự tay khắc trận pháp bên trên kiếm khí có được không?..."

"Khắc trận pháp?" Vân sư huynh ngẩng đầu liếc nhìn Phong Nhược rồi cười nói: "Xem ra đạo hữu rất tự tin với trình độ trận pháp của mình, tất nhiên là được! Bình thường phải đợi luyện kiếm xong mới có thể khắc trận pháp, đạo hữu muốn khắc thế nào cũng được nhưng tuyệt đối đừng khắc trận pháp Thanh Dương lên kiếm nhé!"

Nói câu này xong Vân sư huynh tiện tay đem hài cốt Hổ Xạ cho gã nam tử thô kệch, tất nhiên là để hắn đem đi luyện chế.

Việc này khiến cho Phong Nhược có chút không nỡ bởi vì không thể nghi ngờ trình độ luyện khí của vị Vân sư huynh này còn cao hơn sư đệ của hắn, cho nên sau khi suy nghĩ một chút Phong Nhược lại nói: "À, Vân đạo hữu, lần này ngài có thể tự tay luyện chế có được không? Ta có thể trả thù lao thêm một ít tài liệu quý hiếm!...."

"Ha ha! Đạo hữu không cần phải như thế!" Vân sư huynh mỉm cười "Thực ra trình độ luyện khí của sư đệ so với ta cũng không thua kém chút nào, hơn nữa vừa rồi ta cũng đã nói trong các loại luyện khí thì luyện kiếm là đơn giản nhất rồi còn gì, cho dù là kiếm khí cấp năm cũng sẽ không đến nỗi quá phức tạp. Ngược lại luyện chế trang phục, pháp khí, pháp bảo mới khó, ví dụ như để luyện chế được bộ trang phục Sạn Tuyết trên người đạo hữu cần tay nghề cao hơn cả ta, có thể nói bộ trang phục này là của hiếm, ở phường thị không có bán đâu!"

"À, thật không? Ta cảm giác cũng rất bình thường không có gì khác nhau cả!" Nhưng Phong Nhược lại nửa tin nừa ngờ hỏi, cho dù bộ trang phục Sạn Tuyết này là do Mộ Phi Tuyết luyện chế ra thì đã sao? Thực lực của nàng tuy cao hơn Vân sư huynh rất nhiều nhưng điều đó liên quan gì đến phẩm chất của trang phục chứ, Sạn Tuyết vẫn là Sạn Tuyết có gì khác biệt đâu?

"Ha ha! Lời ấy của đạo hữu sai rồi! Bộ trang phục Sạn Tuyết trên người của đạo hữu rất khác đấy! Cái khác không nói đến nhưng chỉ việc sử dụng tài liệu là tơ của Ngân Luân Quỷ Mẫu luyện chế đã làm cho bao người hâm mộ không thôi rồi. Vật ấy không khác bao nhiêu so với tơ của Tuyết Tằm nên người bình thường căn bản không cách nào phần biệt rõ nhưng trên thực tế tơ của Ngân Luân Quỷ Mẫu là sản phẩm đặc biệt của Ngũ Hành Giới, ở Thương Ngô Giới của chúng ta lại rất ít khi nhìn thấy, nếu không phải do ta đã đọc qua nhiều điển tích thì chỉ sợ cũng không cách nào phân biệt được!..."

Nói đến chỗ này Vân sư huynh này lại thở dài: "Ngoài trừ việc này ra, trận pháp Thanh Dương được khắc trên trang phục Sạn Tuyết này cũng tinh diệu vô cùng. Đạo hữu là đệ tử của Trấn Thiên Tông tất nhiên hiểu được sự giá lạnh trên đỉnh Tiếp Thiên Phong, nhờ có bộ trang phục Sạn Tuyết này ngăn bớt giá lạnh mà đạo hữu có thể đi đến chỗ cách đỉnh núi năm trăm trượng mà vẫn cảm thấy bình thường, điểm này trang phục Sạn Tuyết bình thường hoàn toàn không thể làm được. Cho nên nếu ta đoán không sai thì bộ trang phục Sạn Tuyết này hẳn là do một vị cao nhân tự mình làm riêng cho đạo hữu!”

"Hả! Làm riêng cho ta sao?" Sắc mặt của Phong Nhược hiện lên một tia xấu hổ, nhưng dù sao hắn cũng không tin bộ trang phục này là do Mộ Phi Tuyết làm riêng cho hắn, bởi vì trên đường đi hắn chưa từng thấy nàng bắt tay vào luyện chế trang phục bao giờ. Không muốn bàn luận thêm về vấn đề này nữa, hắn lại hỏi tiếp: "Đúng rồi, Vân đạo hữu, ngươi cũng có thể luyện chế pháp khí chứ?..."

"Đương nhiên! Chỉ cần Phong đạo hữu có thể lấy ra được tài liệu phù hợp ta sẽ không làm đạo hữu thất vọng!" Vân sư huynh lại có chút chờ mong nói, bởi vì qua một lúc tiếp xúc ngoại trừ Mộc Yêu kia ngoài ý muốn hắn đã sớm nhìn thấy Phong Nhược rất giàu có, dễ dàng dùng tài liệu quý hiếm luyện chế ra thanh Bôn Lôi Kiếm một cách phí phạm rồi bỏ ra một bộ xương dị thú cấp bảy hiếm thấy, hơn nữa trên người còn mặc một bộ trang phục Sạn Tuyết vô cùng đặc biệt nữa, tất cả đều cho thấy người này chắc hẳn có lai lịch không kém tý nào đây!

"Tốt! Vậy thì làm phiền Vân đạo hữu rồi!" Phong Nhược cũng rất hưng phấn, đối với sự lợi hại của pháp khí đương nhiên hắn biết rõ nhưng thật sự thứ này quá đắt, chỉ một kiện pháp khí trung phẩm bình thường thôi cũng đã có giá trên trăm viên Ngũ hành thạch hạ phẩm. Ngày đó tại Chấp Sự Điện phía bên phải hắn đã từng nhìn thấy qua vài loại pháp khí thượng phẩm nhưng đều có giá hơn một ngàn viên Ngũ hành thạch hạ phẩm, không nói đến hắn mà ngay cả những tên đệ tử Thượng Tam Viện có thân phận rất cao cũng không mua nổi. Mà trên thực tế cũng đúng là như thế, phần lớn tu sỹ Trúc Cơ kỳ cũng chỉ có được pháp khí trung phẩm chứ không mấy người có được pháp khí thượng phẩm!

Mà bây giờ vị Vân sư huynh này lại có trình độ luyện khí vô cùng cao, nếu như có thể dùng mấy bộ xương khô nhặt được đổi lấy một kiện pháp khí thượng phẩm thì đúng là chuyện tốt khó tìm.

Cho nên Phong Nhược liền lấy ra hai bộ xương linh thú có phẩm chất khá tốt!

"Chỉ có chừng này thôi sao?” Nhưng vị Vân sư huynh này sau khi thấy lại kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ đạo hữu chi còn hai bộ xương linh thú này à?"

"Hả, những thứ này còn chưa đủ sao?" Phong Nhược thầm cảm thấy có chút không ổn, không phải gã này xem mình là con lợn béo đó chứ?

"Ai! Xem ra đối với phương diện luyện khí đạo hữu không biết một chút gì a!". Vân sư huynh dở khóc dở cười nói: "Đạo hữu có biết vì sao từ trước đến nay luyện chế pháp bảo, pháp khí khó khăn nhất không? Bởi vì loại này thật sự quá phức tạp, ví dụ như để luyện chế một kiện pháp khí hạ phẩm cấp thấp nhất cũng phải cần ít nhất mấy chục loại tài liệu, sau vài ngày mới luyện chế ra. Nếu là pháp khí trung phẩm cần có thêm nhiều tài liệu nữa..., quá trình luyện chế cũng sẽ càng phức tạp thêm, với trình độ hiện tại của ta thì để luyện chế một kiện pháp khí trung phẩm cũng mất thời gian ít nhất một tháng mới có thể hoàn thành! Còn nói về phần pháp khí thượng phẩm lại cần số lượng tài liệu đến mấy trăm loại, quá trình luyện chế vô cùng phức tạp, nếu bây giờ để ta luyện chế thì tỷ lệ thành công không đến hai thành!"

"Thật sự khó như vậy sao?" Phong Nhược không nhịn được liền thầm tặc lưỡi, thảo nào những thứ kiện pháp khí từ trung phẩm trở lên lại có giá hơn một trăm, thậm chí hơn một nghìn viên Ngũ hành thạch hạ phẩm, thì ra là do cần có quá nhiều tài liệu, hơn nữa luyện chế lại vô cùng khó khăn!

"Ha ha! Lại để cho Vân đạo hữu chê cười rồi, thật sự ta cũng không ngờ lại khó đến mức như vậy!"

Phong Nhược ngượng ngùng liền cất hai bộ xương linh thú này đi, tuy với hai bộ xương này hắn có thể mua được hai kiện pháp khí trung phẩm nhưng cũng không đủ để luyện chế ra một kiện pháp khí cấp thấp nhất.

"Xem ra phương diện luyện khí quả thật bao la rộng lớn, thâm ảo khó lường, luyện chế một kiện pháp khí thượng phẩm đã gian nan như thế thì không biết loại pháp bảo trong truyền thuyết còn khủng khiếp như thế nào nữa?"

Nghĩ đến đây Phong Nhược liền dứt khoát bỏ ngay ý định luyện chế pháp khí trong đầu bởi vì muốn học tập luyện khí cần có tài sản rất phong phú mới có thể làm được, chắc đây cũng là lí do chính khiến hai vị huynh đệ này mở cửa hàng tại Vạn Tiên Thành này!

"À! Đúng rồi, Vân đạo hữu có khả năng chữa trị pháp khí đã bị hư hại không?"

Lúc này bỗng nhiên Phong Nhược lại nghĩ đến vòng tay Thanh Loan của mình đã bị hỏng mất, vật này chính là vật mà sư phụ Mộ Hàn Yên của hắn đưa cho Lam Lăng, về sau hắn dùng vòng tay Kim Phượng trao đổi với nàng, bây giờ cũng không biết vị sư phụ kia đã trốn ở góc nào rồi, muốn tìm nàng để nhờ chữa trị lại cũng không biết đường nào mà lần!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.