Chương trước
Chương sau
Đối phương tiếp tục bày mưu kế
Nếm khổ vỡ mật thoát tai ương


"Không ngờ hắn đã vượt qua được khảo nghiệm của Sinh Tử Điện".

Trên Tiếp Thiên Phong, trong sân viện vốn thuộc về Phong Nhược, có một nam nhân mặc áo trắng chắp tay sau lưng ngắm nhìn mười một gốc Linh mộc trong sân, lúc này chúng đang héo rũ với một tốc độ có thể thấy rõ bằng mắt thường.

Người này chính là Mạc Ngôn, sau lưng hắn là kẻ đã áp giải Phong Nhược đến Hình Luật Điện - Cổ Hồ Tử.

"Thực ra Mạc thiếu gia không cần phải quá lo lắng, dù cho tên nhóc kia thông qua được khảo nghiệm của Sinh Tử Điện, thì cũng tuyệt đối không cách nào sống sót tại Khô Mộc Hải đâu, thật sự đấy không phải là chỗ dành cho con người." Cổ Hồ Tử hơi xiêm nịnh nói.

"Sai !" Mạc Ngôn không ngờ lại lắc đầu, cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng ta tốn nhiều hơi sức và rắc rối như vậy là muốn hại chết tên nhóc đó sao? Hắn đã có thể một thân một mình giết chết Ô Xà cấp bốn, như vậy là đã phù hợp với tiêu chuẩn của lão quỷ ở Sinh Tử Điện kia, cho nên chắc chắn lão sẽ không làm hắn chết trong cuộc khảo nghiệm, như vậy đương nhiên hắn sẽ bị đi lưu đày rồi, kế tiếp ta sẽ tự mình đi chiếu cố hắn!"

"Mạc thiếu gia cũng muốn đi Khô Mộc Hải ư, chuyện này tuyệt đối không được đâu! Nếu để huynh trưởng ngươi biết được thì nhất định hắn...." Cổ Hồ Tử bối rối khuyên nhủ.

"Ít nhắc đến tên háo sắc như mạng, hèn kém đáng ghét đó cho ta!" Mạc Ngôn không kiên nhẫn mà nói: "Cả ngày chỉ biết leo lên bụng nữ nhân thì có thể đạt được thành tựu gì nữa, chuyện của ta còn chưa tới phiên hắn quản đâu, ngươi cứ sắp xếp cho ta, nói rằng ta phạm vào điều thứ chín môn quy là được!"

"Ah! Điều thứ chín môn quy, đây chính là phải lưu đày một năm đấy! Mạc thiếu gia, chuyện này nếu để huynh trưởng ngươi biết được thì ta gánh không nổi đâu! Chi bằng ta mua chuộc mấy tên đệ tử lưu đày, rồi lấy mạng tiểu tử kia có phải dễ hơn không!" Cổ Hồ Tử vẫn kiên nhẫn khuyên nhủ.

"Bớt nói nhảm đi ! Nếu như muốn giết hắn thì ta còn phải đẩy hắn tới Khô Mộc Hải làm gì!" Mạc Ngôn hừ lạnh một tiếng rồi nói, ánh mắt lập tức chuyển lên trên những cây Linh mộc đang dần héo rũ và cười âm trầm, "Trên người tên này có chứa bí mật lớn đấy! Thời gian một năm ta còn sợ chẳng làm được gì ấy chứ!"

"Khô Mộc Hải? Thế này mà gọi là biển à?"

Phong Nhược hơi mệt mỏi lau đi mồ hôi trên trán, cố gắng tránh không nhìn lên bầu trời trắng xóa chói chang, hắn thật sự không ngờ được Khô Mộc Hải này lại biến thái như thế!

Ở nơi đây ánh mặt trời cực kỳ gay gắt, căn bản là chẳng thể thấy được trời xanh bởi vì cả bầu trời đều bị ánh nắng chói lóa phủ kín, đừng nói là ngẩng đầu nhìn lên trên mà muốn nhìn ra xa cũng đã là một chuyện rất khó khăn rồi!

Cái đó cũng chưa tính là gì, trên mặt đất hoàn toàn là biển cát mênh mông bát ngát, bước một bước xuống mặt cát lập tức sẽ bị vướng lại trong tích tắc, mà dưới sự thiêu đốt của mặt trời thì những hạt cát này đỏ bừng lên như đang bị nướng vậy, dù rằng bộ Lăng Vân trên người Phong Nhược tương đối khá nhưng cũng bị thiêu đốt đến mức bốc lên khói xanh xèo xèo.

Quả thật phàm nhân không có cách nào sống sót tại đây, bởi vì những hạt cát còn nóng hơn lửa đang cháy bừng bừng có thể làm bọn họ bị bỏng chết ngay lập tức.

Càng nguy hiểm hơn chính là ánh sáng cực kỳ gai mắt trên bầu trời, nên tất cả tọa kỵ phi hành đều mất đi tác dụng, cho nên những người bị lưu đày như Phong Nhược cũng chỉ có thể dựa vào đôi chân đi bộ từng bước mà thôi.

"Này! Tên nhóc Phong Nhược kia, còn có thể tiếp tục không đó? Hành trình của chúng ta chỉ còn hơn mười dặm nữa thôi, đừng có chết gục dọc đường đấy!"

Ở phía trước cách Phong Nhược vài chục trượng là đám đệ tử Trấn Thiên Tông có gã họ Tần trong đó, bọn họ đều có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ nên tình hình tốt hơn hắn nhiều, ít ra còn có thể cười đùa được.

Phong Nhược khẽ gật đầu mà không nói gì, hiện giờ hắn cũng không thừa hơi sức để làm bất cứ điều vô nghĩa nào nữa, trước đó hắn đã nghe từ miệng tên đệ tử họ Tần của Trấn Thiên Tông kia và đã hiểu rõ đại khái tình hình của Khô Mộc Hải này.

Nghe nói Khô Mộc Hải rộng lớn vô biên, cho dù là các đời tuyệt đỉnh cao thủ của Ngô Thương Giới cũng không ai có thể dò xét tường tận cho được, đến tận bây giờ, phạm vi mà Tu Tiên giới đã thăm dò được cũng chỉ dừng lại ở ven rìa Khô Mộc Hải mà thôi.

Có thể nói sở dĩ các đại môn phái tu tiên lưu đày các đệ tử vi phạm môn quy đến chỗ này một phần nguyên nhân rất lớn là muốn thăm dò Khô Mộc Hải, hằng năm số đệ tử lưu đày bị chết ở đây nhiều không đếm xuể.

Dù là vậy thì tình hình thăm dò này chưa từng bị ngừng lại, bởi vì ở trong Khô Mộc Hải có rất nhiều linh thú quý hiếm và các loại tài liệu trân quý, chỉ riêng phần lợi ích mê người này thôi cũng đã khiến cho các đại môn phái không thể từ bỏ.

Giờ đây bọn người Phong Nhược đang muốn đi đến Pháo đài cổ Khô Mộc, chính là nơi trú ẩn cho các đệ tử bị lưu đày do các đại môn phái xây dựng trong Khô Mộc Hải!

Pháo đài Khô Mộc hiện nay là địa phương duy nhất có thể sinh sống trong phạm vi đã được thăm dò của Khô Mộc Hải, tất cả đệ tử bị lưu đày phải đi đến nơi đó mới có thể sống sót được.

Đương nhiên là các đại môn phái cũng sẽ không quá lo lắng rằng những đệ tử bị lưu đày này sẽ chạy trốn nửa chừng, bởi vì các tòa Truyền tống trận vẫn luôn có người phụ trách canh chừng, hơn nữa Pháo đài Khô Mộc ở cách biên giới Khô Mộc Hải chừng mấy ngàn dặm, trong hoàn cảnh khắc nghiệt thế này không một ai có thể vượt qua khoảng cách xa như vậy để trốn thoát.

Ngoài ra, còn có một nguyên nhân chính nữa là rất nhiều trong số những đệ tử bị lưu đày này đều tự nguyện, vì ở đây bọn họ hy vọng có thể gặt hái được nhiều thành tựu lớn, hơn nữa còn có ích cho việc tôi luyện tâm trí của bản thân.

Tuy rằng khoảng cách từ đại điện đặt Truyền tống trận đến Pháo đài Khô Mộc chưa đầy trăm dặm, nhưng đây quả thực là lần cực khổ nhất từ lúc Phong Nhược chào đời, quả thật nhiệt độ cực cao, lại thêm ánh mặt trời kinh khủng, còn cả biển cát chết tiệt này nữa, gần như mỗi khi cất bước đều phải chịu rất nhiều đau khổ.

Nếu không phải phẩm chất cặp Chiến Ngoa của Phong Nhược tương đối khá thì nói không chừng giờ đã bị phỏng chết mất rồi, hơn nữa chiếc nhẫn gia tăng khí lực trên tay hắn cũng có công cực lớn, nếu không chỉ sợ rằng hắn chưa đi đến được Pháo đài Khô Mộc đã mệt đến chết rồi.

Dọc ven đường có thể bắt gặp những gốc cây cực lớn đã chết khô, chúng chỉ còn lại thân cây trụi lủi cùng với mấy chạc cây to lớn, nhưng cũng có cây cao đến vài chục trượng, có thể tượng tượng được trước khi bị khô héo thế này chúng đã cao lớn đến mức nào.

Vỏ ngoài những cây gỗ khô này đều có màu nâu đen, hòa lẫn với biển cát xung quanh, nếu như không tới gần thì khó có thể nhận ra.

Những cây gỗ khô này cũng không có vẻ gì là mục nát, lúc trước Phong Nhược từng thử dùng thanh kiếm tam phẩm chém vào nhưng khiến hắn kinh ngạc là không lưu lại chút nào, thậm chí cả một vết xước trên cành cây nữa.

Nhờ có những cây gỗ khô này nên bọn Phong Nhược không phải lo bị lạc đường, bởi vì trên một số cây có in rất nhiều ký hiệu.

Tổng cộng tốn mấy canh giờ, lúc này sáu người bọn Phong Nhược mới đi qua được hơn mười dặm lộ trình. Đến bây giờ, ngay cả mấy đệ tử Trúc Cơ kỳ của Trấn Thiên Tông này cũng bắt đầu chịu không nổi, mà Phong Nhược lại càng thê thảm hơn nữa, pháp lực toàn thân bị tiêu hao gần như không còn gì.

"Mọi người cố gắng chịu đựng đi! Ta đoán cũng sắp đến nơi rồi, tên Phong Nhược kia đừng có tụt lại phía sau, nhất định phải chạy tới Pháo đài Khô Mộc trước khi mặt trời lặn, nếu không thực sự sẽ toi mạng đấy!"

Chính là vị Tần sư huynh đang uể oải hô lên ở phía trước, hiện tại Phong Nhược đã tụt ra sau hắn hơn ba mươi trượng rồi.

"Mặt trời lặn ư? Ta thấy còn sớm mà!" Phong Nhược trước tiên cố gắng uống một gói Hoạt Lạc Tán, sau đó mới híp mắt lại bước nhanh tới trước, hiện tại ánh sáng chói chang thế này, trông mặt trời dường như sắp lặn rồi, đáng lý ra nếu mặt trời thật sự lặn xuống thì đó là chuyện tốt mới phải chứ!

Ý nghĩ này của Phong Nhược vừa mới hiện lên, hắn chợt cảm thấy xung quanh chẳng còn tình trạng cực nóng nữa, mà ánh sáng trên bầu trời cũng đã dịu đi rất nhiều, điều này khiến cho cảm giác mới vừa rồi còn bị cái nóng dày vò hành hạ, nay lại cảm thấy thoải mái vô cùng.

Một luồng gió mát thổi qua, thực sự khiến cho cả người từ trên xuống dưới Phong Nhược thư thái vô cùng, lúc này cùng với hiện tượng ánh sáng trên trời dần ảm đạm đi, thì tầm mắt của hắn cũng có thể nhìn xa hơn, chỉ thấy ở một chỗ phía trước cách mấy trăm trượng có một khối nham thạch cực lớn nằm ngang ở đó trông giống như một con mãnh thú.

"Đó chính là Pháo đài cổ Khô Mộc sao? Thật không có thẩm mỹ chút nào!" Phong Nhược không dằn được mà thầm nghĩ.

"Này! Các ngươi còn đang thất thần cái gì thế? Muốn chết phải không? Chạy nhanh lên!" Lúc này từ bên trong pháo đài bằng đá tảng to đùng kia có hơn mười bóng người đột nhiên lao ra nhanh như chớp, vừa rống giận vừa vội vàng chạy tới chỗ đám người Phong Nhược.

Vừa nghe nói như thế Phong Nhược liền vô thức ngoảnh lại, chỉ thấy mặt trời đỏ khổng lồ ở phía sau lưng đang nhanh chóng hạ xuống, và ở hướng lúc trước bọn hắn đã đi qua dường như có một dòng nước lớn màu đen đang cuốn tới với tốc độ cực nhanh, rõ ràng cơn gió mát mà khi nãy Phong Nhược cảm nhận được chính là do dòng nước đen này di động mà tạo thành.

Điều càng làm cho Phong Nhược hồn phi phách tán chính là cát dưới chân hắn như đang từ từ di chuyển như sống lại, chỉ cần hắn chần chừ một chút nữa có lẽ sẽ lập tức bị chôn hẳn xuống dưới.

"Không xong rồi!" Lúc này Phong Nhược đã hiểu được vì sao vị Tần sư huynh kia nói nhất định trước khi mặt trời lặn phải tới được Pháo đài Khô Mộc!

Chẳng kịp nghĩ gì nữa, Phong Nhược gắng hết chút sức lực còn sót lại trong người, dốc sức liều mạng chạy về phía pháo đài ở phía trước, nhưng tốc độ hiện tại của hắn vẫn còn hơi chậm, bởi vì còn bị cản trở của dòng cát chảy nên dĩ nhiên càng lúc càng chậm.

Ngay khi Phong Nhược đang hết sức tuyệt vọng thì có một bóng người màu đen đột nhiên hiện ra trước mặt hắn, rồi một luồng sức mạnh lập tức xông đến túm thẳng lấy hắn, sau đó lao về phía Pháo đài cổ nhanh như chớp.

Bấy giờ Phong Nhược mới nhận ra người cứu mình là một tu sĩ được trùm kín trong bộ trang phục màu đen, cưỡi trên lưng một tọa kỵ kỳ quái di chuyển trên mặt đất, điều đặc biệt là quái thú này chẳng bị ảnh hưởng bởi dòng cát chạy tí nào, quả thực tốc độ chạy nhanh như gió.

Nhưng lúc này dòng nước đen ở phía sau cũng sắp vọt tới nơi, Phong Nhược ngoái đầu nhìn lại lần nữa liền sợ run cả da đầu, bởi vì không ngờ rằng toàn bộ dòng nước đen đó là do một bầy rất đông linh thú màu đen hình thành nên, vừa ngó qua hình dáng có cảm giác như rất giống với tọa kỵ mà hắn đang ngồi.

"Đóng cửa !" Rốt cuộc dòng nước đen cũng chậm hơn một bước, đã bị ngăn lại ở bên ngoài Pháo đài cổ, nhưng lúc này cả người Phong Nhược đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, giờ hắn đã biết được Khô Mộc Hải khủng khiếp đến mức nào rồi, và vì sao nơi này được xưng là một trong ba vùng đất nguy hiểm nhất Thương Ngô Giới.

"Ngươi lăn xuống được rồi đấy!"

Lúc này vị tu sĩ đã cứu Phong Nhược chợt cất giọng lạnh lùng, mới nghe giọng nói không ngờ lại là một nữ nhân.

Phong Nhược sững sờ, giờ hắn mới phát hiện ra mình vô tình đang ôm lấy eo của đối phương.

"Ách... Thật xin lỗi..." Phong Nhược vội vàng buông tay ra, nhưng chẳng đợi hắn kịp nói trọn câu cảm ơn thì tọa kỵ của người kia đã lồng lên, hất thẳng hắn xuống đất".



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.