Chương trước
Chương sau
Một trận chiến vang danh Hạ Viện
Hai Viện tranh, mời gọi Lam Lăng




"Lam sư tỷ, tính ra số gạo Hương Linh bị cướp khoảng chừng hơn sáu ngàn cân, tất cả số gạo còn lại vẫn chưa tới ba vạn cân, nếu để lại số gạo cho chúng ta dùng đủ nữa, thì khả năng sẽ không đủ sản lượng nộp lên trên rồi!" Bành Việt đang đứng trong sân cẩn thận tính toán.

Dạo này cũng do mười một cây linh mộc đồng thời sống lại, tuy rằng mọi người đều thống hận Bàng Lập nhưng tạm thời còn chưa đến mức tìm lão gây hấn.

"Những tên hỗn đản kia thật sự là đáng giận, đến gạo Hương Linh mà cũng chạy đến tranh đoạt nữa! Chẳng lẽ bọn họ đói đến điên lên hết rồi thì phải?" Đường Thanh có chút nghi hoặc nói.

Lần này đúng ra bọn họ chiếm tiện nghi rất lớn, chỉ tính chiến lợi phẩm thôi đã có giá trị hơn nhiều so với số gạo Hương Linh bị cướp đi. Đến như Đường Thanh và Bành Việt, mỗi tên đều thu hoạch được một thanh Kiếm khí tam phẩm đây.

"Không phải là bọn chúng chết đói mà là không muốn ăn thứ bánh gạo có mùi vị đáng sợ kia!" Phong Nhược đột nhiên mở miệng nói.

"Quy mô Trấn Thiên Tông không giống Thanh Vân Tông của chúng ta, từ trên xuống dưới mấy vạn người, trừ những người có tu vi Trúc Cơ kỳ ra thì những người còn lại đều phải ngày ngày ăn cơm. Nhưng loại gạo Hương Linh này rất khó bảo quản được lâu, vì vậy ta đoán tất cả số gạo Hương Linh nộp lên trên đa số đều đã bị chế biến hết thành bánh gạo, sau đó mới phân phát ra đệ tử toàn Tông. Thứ này khó ăn cỡ nào thì tất cả mọi người đều đã biết mà! Chẳng ai lại chấp nhận từ bỏ hương vị ngọt ngào ngon miệng và mới lạ của gạo Hương Linh, mà đi ăn thứ bánh gạo khó nuốt kia chứ? Cho nên bọn họ mới đến cướp gạo Hương Linh của chúng ta, tưởng đâu là đòi dạy chúng ta một bài học gì gì đó, nhưng ta nghĩ thực sự đều có nguyên do sâu xa cả!"

Nghe xong lời phân tích của Phong Nhược mọi người đều gật gù đồng ý, kể từ khi bọn họ rời Thanh Vân Sơn đến hôm nay đều được ăn trực tiếp thứ gạo Hương Linh thơm ngon này. Về phần chế biến ra bánh gạo thì hầu hết tất cả mọi người đều không muốn nghĩ tới, bây giờ ngẫm lại cũng thấy khá đáng thương cho những tên đệ tử vừa đến đây cướp bóc.

"Thôi được rồi! Cứ nộp lên trên hai vạn năm nghìn cân trước đi, phần dư ra chúng ta để lại dùng dần. Về phần báo cáo với tên Bàng Lập chết bầm thì cứ nói toàn bộ số gạo còn lại đều bị bọn vừa rồi cướp hết rồi, chẳng lẽ lão có thể điều tra ra được sao, ngược lại từ giờ trở đi cần phải đề phòng đám người Vô Ngân kia đấy!" Lam Lăng trầm ngâm nói.

Tuy nhiên nàng vừa dứt lời liền chợt nghe tiếng một đám người kéo đến trước sân tiểu viện, đếm sơ qua khoảng hơn hai ba chục người gì đó!

"Bên trong có ai không? Có Bộ Phi Minh của Khinh Vân Viện cầu kiến!" Lúc này chợt nghe tiếng một người la to vọng vào.

"Bộ Phi Minh?" Mấy người Phong Nhược liếc nhìn nhau, vốn bọn họ còn cho rằng đây là đám người Vô Ngân kéo đến trả thù nữa chứ, không ngờ rằng bọn người này rất có tôn ti trật tự.

"Chúng ta cùng đi ra xem bọn chúng dám làm gì nào!" Lam Lăng sắc mặt trầm xuống liền đằng đằng sát khí dẫn đầu cả đám kéo ra ngoài, đương nhiên có cả Đường Thanh và Bành Việt theo sát ở phía sau.

"Minh Khê, ngươi ở lại trong sân này nhé!" Phong Nhược cản Minh Khê lại không cho đi theo. Không phải hắn lo lắng bọn ngoài kia có thể gây nguy hiểm gì cho nàng, bởi vì tuy đối phương tới đây trả thù nhưng nếu là đệ tử đồng môn tất nhiên không thể làm quá tay được, vì thế đám bốn người bọn họ ắt hẳn có thể ứng phó được, chỉ sợ mỗi trường hợp sẽ có người nhận ra thân phận của Minh Khê mà thôi.

Bởi vì Phong Nhược luôn luôn có một dự cảm rằng, Minh Khê chính là người tu đạo thuộc địa phận Nhạn Nam này!

"Ngươi cẩn thận chút!" Minh Khê sắc mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt nàng toát lên tia vui vẻ.

Yên lặng gật gật đầu, Phong Nhược xoay người đi theo Bành Việt đi ra ngoài sân, tuy nhiên khung cảnh nơi đó vừa lọt vào trong tầm mắt đã khiến cho hắn phải lắp bắp kinh hãi. Chỉ thấy trong khoảng trống hơn mười trượng, có ít ra cũng tới bốn mươi đệ tử Trấn Thiên Tông, trong đó một nhóm người đang đứng trên mặt đất, còn thêm một số người nữa đang khống chế các loại phi hành tọa kỵ bay ở giữa không trung!

Tuy những người này tựa như đứng rất lộn xộn, nhưng dựa trên kinh nghiệm chiến trận của Phong Nhược thì nhận ra không phải họ đứng một cách lung tung. Hắn dám khẳng định, nếu như lúc này có tình huống phát sinh bất ngờ thì tất cả bọn họ sẽ luôn chiếm tiện nghi và công kích trước đối phương!

Những người này không hề đơn giản!

Trong lòng Phong Nhược đề cao cảnh giác, lập tức ánh mắt của hắn rơi vào kẻ đứng gần nhất, đó là một thanh niên nam tử khoảng hai mươi mấy tuổi, trên người mặc chiếc áo trắng thư sinh trông rất tao nhã, hé ra trên khuôn mặt anh tuấn là nụ cười thản nhiên, chỉ cần liếc mắt nhìn qua lập tức làm cho người ta nhịn không được mà sinh ra hảo cảm. Ngay trên lưng hắn lộ ra một thanh kiếm khí lam sắc tỏa ra ánh sáng bàng bạc càng làm cho khí chất của hắn thêm phần tiêu sái!

Nhưng mà điều càng làm cho Phong Nhược cực kỳ kinh ngạc chính là tu vi của hắn, rõ ràng đã đạt tới Trúc Cơ kỳ!

Có thể nói tất cả đám người bọn Phong Nhược khi nhận ra tu vi của bạch y nam tử đều ngây ngẩn cả người, cùng một nhân vật có tu vi như vậy đối đầu thì bọn họ chẳng còn cửa thắng.

Lam lăng là người đầu tiên khôi phục lại vẻ mặt bình thường, nàng vội vàng thi lễ: "Bái kiến sư thúc!"

"Hả! Sư thúc? Ta già dữ lắm sao?" Bạch y nam tử cười lớn, phong thái nhẹ nhàng nói: "Không cần gọi ta là sư thúc, chỉ cần gọi ta một tiếng sư huynh thôi được rồi. Dù sao ta cũng mới Trúc Cơ thành công cách đây ba tháng mà thôi, hơn nữa với tư chất của sư muội e rằng không bao lâu nữa cũng Trúc Cơ cho coi! Vừa rồi ta có nghe nói sư muội chỉ cần vài chiêu là đánh bại được tên côn đồ Cảnh Tam của Nam Hoa Viện, thật sự ta cảm thấy rất vui mừng! Ta hết sức ngưỡng mộ nên muốn tới đây bái kiến dung nhan của sư muội một phen, thật xin lỗi nếu đã quấy rầy sư muội trong lúc tu luyện. À đúng rồi, tên ta là Bộ Phi Minh, không biết sư muội xưng hô như thế nào?"

Vừa nghe lý do Bộ Phi Minh tới đây mấy người Phong Nhược đều ngơ ngác nhìn nhau. Người này mặt dày thật, cứ tưởng nói thế là khiến người khác không nghi ngờ nữa sao? Hơn nữa kẻ đánh bại tên Cảnh Tam kia có phải là Lam Lăng đâu?

"A! Nguyên lai là Bộ sư huynh! Không biết sư huynh tới đây là muốn đòi lại công bằng cho tên Cảnh Tam hay chỉ muốn xem náo nhiệt?" Lam Lăng lúc này đã sớm khôi phục lại bình tĩnh, nhưng cũng chưa vội giới thiệu tên mình ngay.

Tuy nhiên Bộ Phi Minh lại tựa hồ như không để ý, chỉ mỉm cười nói: "Sợ là sư muội hiểu lầm rồi, Cảnh Tam của Nam Hoa Viện là thủ hạ của Vô Ngân, mà cái tên Vô Ngân kia trời sinh ra đã âm hiểm xảo trá, tác phong làm việc cực kỳ ngoan độc. Chỉ vì muốn đạt được mục đích nên hắn không từ bất kỳ thủ đoạn nào, hơn nữa có một vị Trưởng lão của bổn Tông là trưởng bối của hắn. Do đó hắn luôn hoành hành ngang ngược trong khu vực Hạ Tam Viện chúng ta, đã có rất nhiều đệ tử bị nhục nhã đành chỉ giận trong lòng mà không dám nói ra! Như tình cảnh vừa rồi của sư muội là một minh chứng, tuy nhiên các ngươi đã đánh trọng thương đám thủ hạ của hắn, sợ rằng sau này hắn sẽ vì tư thù mà không từ mọi thủ đoạn để hành hạ các ngươi!"

Nói đến chỗ này, Bộ Phi Minh ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Tại hạ tuy rằng không cách nào trực tiếp dạy cho tên Vô Ngân kia một bài học, nhưng tuyệt đối sẽ không cho phép hắn cứ hoành hành như thế. Chính vì vậy ta mới mang theo đám sư đệ cùng chung chí hướng này, nếu tên Vô Ngân dám càn rỡ ta tuyệt đối sẽ đứng ra ngăn cản hắn bằng được!"

"Hừ! Thật đúng là một kẻ miệng lưỡi trơn tru!" Phong Nhược âm thầm nhếch miệng. Sở dĩ tên Bộ Phi Minh đến đây chủ yếu là do bản thân mình chỉ cần vài chiêu đã hạ gục tên Cảnh Tam kia, hắn thấy thực lực không tồi nên muốn đến đây lôi kéo về phe hắn.

"Thì ra là thế, thật đã làm phiền tới Bộ Phi Minh sư hunh quá. Tuy nhiên để tự bảo vệ mình thì chúng ta tự khắc có cách đối phó rồi! Xin mời chư vị trở về cho!" Lam Lăng ngữ khí bình tĩnh nói. Với tâm trí của nàng đương nhiên sẽ không tin tưởng Bộ Phi Minh đó hoa ngôn loạn ngữ như vậy.

Chỉ có điều tên Bộ Phi Minh này có da mặt cực dày, hắn cười hả hả nhìn ngó xung quanh một lúc rồi nói tiếp: "Sư muội ở chỗ này tu luyện thật quá kham khổ, dù sao ta thấy Khinh Vân Viện còn có một chỗ tương đối rộng rãi, trong đó có linh mộc cũng gần trăm năm tuổi. Hay là sư muội cùng với mấy vị sự đệ dọn qua bên đó ở đi, muội thấy thế nào? Mặt khác, cái nơi tồi tàn này cũng không cần quản nữa, còn chuyện Bàng Sư thúc cứ để ta lo!"

Lam Lăng còn chưa kịp trả lời, chỉ nghe thấy trên bầu trời truyền đến một tiếng hừ lạnh, "Chó chê mèo lắm lông, Bộ Phi Minh ngươi thì tốt đẹp lắm sao?"

Vừa nghe âm thanh này nụ cười ưu nhã trên mặt Bộ Phi Minh lập tức được thay bằng vẻ mặt cứng đờ, mà phía sau hắn đám đệ tử Trấn Thiên Tông cũng đều tỏ vẻ cảnh giác.

Đúng lúc này một thân ảnh màu tím nhạt bay phiêu diêu từ không trung đáp xuống, cùng lúc đó một mùi hương hoa thoang thoảng lặng lẽ tỏa lan ra.

Tử y nữ tử đột nhiên xuất hiện rồi hạ xuống bên cạnh Lam Lăng, một thân tu vi cũng chính là Trúc Cơ sơ kỳ, đôi mắt nàng sắc sảo tựa như có thể làm cho thiên địa phải biến sắc vậy. Nàng liếc Bộ Phi Minh với sắc mặt lạnh lùng rồi quay qua Lam Lăng ôn nhu nói: "Tiểu sư muội đừng tin lời hắn, tên Vô Ngân của Nam Hoa Viện tuy tốt xấu gì cũng đều thể hiện ra hết ra bên ngoài nên cũng còn đỡ, chỉ sợ những kẻ như Bộ Phi Minh của Khinh Vân Viện kia thôi, tâm địa luôn dấu kín ở bên trong. Cho nên ta thấy ngươi nên đến Tử Huyên Viện của ta là hợp lý nhất, tất cả mọi người là đều là tỷ muội với nhau, có cái gì khó khăn cũng dễ dàng chiếu cố giúp nhau được!"

Vừa nghe xong lời nói của tử y nữ tử, mấy người Phong Nhược lại một tiếp tục ngơ ngác cả người, hôm nay là cái ngày gì vậy trời? Vốn dĩ bọn họ bị tên mập Bàng Lập xếp cho ở một nơi khỉ ho cò gáy không ai thèm đến như vầy, thế mà chỉ cần trải qua một trận đấu lại trở thành tâm điểm khiến cho các viện trong Trấn Thiên Tông phải tranh đoạt?

Có lẽ bởi vì tử y nữ tử này cũng cỡ tuổi mình, lại đồng thời đều là nữ tử nên Lam Lăng không khỏi thở dài một hơi rồi mới do dự nói: "Sư tỷ, chuyện này có thể được sao? Bàng sư thúc đã phân phó bọn ta ở đây chăm sóc ruộng Hương Linh rồi!"

"Chuyện này có gì to tát đâu, Bàng Lập chẳng qua chỉ là một Chấp sự đệ tử ngoại môn mà thôi, làm sao dám quản việc của Hạ Tam Viện chúng ta chứ? Chuyện này đã có tỷ an bài, từ nay về sau sư muội chính thức là đệ tử của Tử Huyên Viện chúng ta!" Tử y nữ tử vô cùng tự tin nói.

Nghe đến đó, trong thâm tâm Lam Lăng tuy không muốn cho lắm, nhưng cũng biết đây là cơ hội khó gặp và cực kỳ may mắn cho mình, tuy rằng Hạ Tam Viện của Trấn Thiên Tông chưa phải là chính tông, nhưng so với chỗ này thì tốt hơn rất nhiều.

"Có điều..." Lam Lăng do dự một chút, ánh mắt lại nhìn về phía mấy người Phong Nhược.

Nhìn thấy cử chỉ này của Lam Lăng tử y nữ tử tự nhiên hiểu rõ, tuy nhiên nàng lại lắc đầu nói: "Sư muội à, trước giờ Tử Huyên Viện của ta chỉ thu nhận nữ đệ tử mà thôi, bọn họ là nam tử đương nhiên không được rồi. Tuy nhiên ta sẽ nói với tên mập chết bầm kia chiếu cố cho bọn hắn, ít ra bọn hắn sẽ không còn cực khổ như trước!"

"Thôi thì hãy để bọn họ đến Khinh Vân Viện của ta đi, dù sao ta cũng sẽ cam đoan không ai dám khi dễ bọn họ đâu!" Rốt cuộc Bộ Phi Minh cũng nói chen vào, tỏ ra mình là người hết sức nhân nghĩa.

"Như vậy là ổn thỏa rồi! Sư muội yên tâm đi nhé! Hơn nữa tất cả mọi người tại Hạ Tam Viện bình thường đều có thể gặp mặt nhau mà, cần chiếu cố gì cho nhau cũng không dễ dàng hơn" Tử y nử tử nói thêm vào, tựa hồ sợ Lam Lăng không đồng ý lời đề nghị của nàng.

"Đã như thế, vậy thì đành đa tạ ý tốt của sư tỷ!" Lam Lăng rốt cuộc thoáng suy nghĩ qua rồi gật đầu đồng ý. Mấy người bọn họ khổ cực đi tới Trấn Thiên Tông với danh nghĩa chỉ vì hoàn thành tâm nguyện muốn hồi phục lại Thanh Vân Tông, nhưng trong lòng người nào cũng biết rõ, muốn làm được điều đó cần phải đột phá lên tới cảnh giới Kim Đan kỳ. Đồng thời đó cũng là mong muốn của Diệp Hoằng sư phụ trước khi đến Tiếp Thiên Phong này, nhưng khi vào tới Trấn Thiên Tông thì Diệp Hoằng cũng đã rời khỏi bọn họ, coi như không còn quan hệ gì với Thiên Cơ Viện cũng như Thanh Vân Tông nữa, tất cả chỉ vì con đường tiền đồ phía trước của từng người mà phấn đấu!

Thật ra mọi người trong Thiên Cơ Viện trước đây đều chia lìa mỗi người một nơi, có kẻ đầu nhập Thiên Xu Viện, kẻ thì ra ngoài xin đầu nhập vào các Tông môn khác, e rằng chuyện hồi phục lại Thiên Cơ Viện ắt hẳn chẳng ai nghĩ đến nữa!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.