Chương trước
Chương sau
Rãnh rỗi ưu tư nằm phơi nắng
Kích phát hạ phẩm nghiệm công năng




Ánh nắng chan hòa trông rất tươi đẹp ! Dẫu cho những mảnh tuyết trắng xóa phía trên Tiếp Thiên Phong kia đã vạn năm không đổi, cũng sẽ không khiến cho lòng người nơi đây biểu hiện chút vẻ lạnh lùng.

Tiểu viện nằm lọt thỏm giữa ba trăm mẫu ruộng Hương Linh đã sớm được sửa sang hoàn chỉnh. Nó được chia thành năm gian phòng khác nhau, tuy nói vẫn mang hơi hướm mộc mạc đơn sơ nhưng so với lúc trước đã tốt hơn rất nhiều rồi!

Trận pháp phòng hộ xung quanh tiểu viện cuối cùng cũng được Phong Nhược bố trí xong, ngay lúc này hắn thầm cảm tạ sự giúp đỡ của Diệp Hoằng... nhờ vậy mà hiện tại hắn đã hoàn toàn học xong bốn loại trận pháp trụ cột Như Sơn, Phong Hành, Thanh Dương và Hồi Xuân, quả nhiên nhìn vào tốc độ tiếp thu này thì ngay cả Diệp Hoằng cũng nhịn không được mà kinh hãi thán phục. Nên biết rằng trong đám người có tư chất tốt nhất, thì Lam Lăng cũng chỉ mới học xong ba loại trận pháp trụ cột mà thôi.

Chính vì như thế nên nhiệm vụ bố trị trận pháp phòng ngự đương nhiên đã được giao phó hoàn toàn cho Phong Nhược, thế nhưng bọn người Lam Lăng lại không biết rằng cách thức Phong Nhược khắc trận pháp hoàn toàn khác xa so với bọn họ, tất cả trận pháp hắn đều dùng tâm niệm để khắc nên phương pháp khắc này chẳng những có độ khó lớn hơn mấy lần mà uy lực vì thế cũng mạnh hơn rất nhiều.

“Phong Nhược ! Tại sao ngươi không đi cùng bọn người Lam Lăng để tu luyện Hắc Thủy Linh Quyết?”

Trên một tảng đá lớn ở bên ngoài tiểu viện, Phong Nhược đang nằm ngửa lên trời thong thả phơi nắng, còn Minh Khê thì ngồi ở bên cạnh ngẩn người nhìn lên bầu trời xa xa bỗng chợt quay sang hỏi.

“Không thấy ta đang trông coi đồng ruộng đây sao?” Phong Nhược lại vui đùa nói. Những mảnh ruộng Hương Linh này đáng lý ra không cần phải trông chừng, bởi vì chẳng có tên tu sĩ nào lại rỗi hơi đến đây trộm cắp, sở dĩ hắn nằm phơi nắng ở đây là vì trong lòng hắn đang có chuyện vướng mắc!

Cách đây không lâu, sau khi hắn hấp thu hơn ba mươi đạo Tiên Thiên Mộc Sát, chợt phát hiện bên trong cơ thể của hắn đôi lúc lại xuất hiện hiện tượng mất khống chế. Hắn phải vận dụng sức mạnh của Mộc Linh Thạch mới có thể hóa giải được, nhưng vấn đề là linh khí sinh ra trong Mộc Linh Thạch vẫn còn quá ít ỏi.

Đến tận lúc này, Phong Nhược vẫn còn do dự xem có nên đem hai viên Ngũ Hành thạch hạ phẩm tương đối quý hiếm kia kích hoạt luôn hay không. Có lẽ chỉ cần hấp thụ tinh hoa của hai viên đó, thì nói không chừng mầm cây bên trong viên Mộc Linh Thạch kia sẽ tăng trưởng thêm một lần nữa! Nếu làm theo cách này thì rất có khả năng phiền phức Phong Nhược gặp phải đây sẽ được giải quyết dễ dàng.

Đương nhiên Phong Nhược cũng không phải chưa từng nghĩ qua, ngộ nhỡ sức mạnh của Mộc Linh Thạch kia chỉ có thể trị phần ngọn mà không trị tận gốc thì sao..., thế nên cuối cùng hắn vẫn cho rằng chỉ cần mình có thể đem tất cả Tiên Thiên Mộc Sát dung hợp vào pháp lực trong người thì có lẽ sẽ không xảy ra vấn đề gì quá lớn. Dù sao cũng do trong khoảng thời gian qua hắn hấp thu nhiều Tiên Thiên Mộc Sát quá, ví như việc ăn cơm nhiều dễ bị đau bụng vậy, huống chi đây lại là Tiên Thiên Mộc Sát đại danh đỉnh đỉnh trong Tu Tiên giới, đã từng khiến cho vô số tu sĩ phải bó tay, vì thế ngẫm lại việc này cũng là lẽ đương nhiên, nếu việc hấp thu mà không gặp bất kỳ chướng ngại nào thì chẳng mấy chốc hắn đã trở thành cao thủ rồi.

Lại nói thêm, thật ra lúc này hắn đã có thể lợi dụng được Tiên Thiên Mộc Sát đến trình độ như thế, nếu như để cho những tu sĩ khác biết được chỉ sợ là sẽ phải đố kị đến chết mất.

“Đúng rồi, Minh Khê ! Tại sao ngươi không đi tu luyện Hắc Thủy Linh Quyết mà cứ ngồi ngẩn ngơ ở đây ngắm trời ngắm đất làm gì vậy?” Phong Nhược nghiêng đầu nhìn qua bóng lưng của Minh Khê rồi hỏi.

Tuy Minh Khê đang ngồi nhưng dáng người vô cùng xinh đẹp kia vẫn rất mê người, hơn nữa mái tóc dài xõa tự nhiên lại được cơn gió thổi bay bềnh bồng, quả thật khiến cho người chứng kiến cảm giác như có một dòng suối cứ tuôn chảy không thôi, ngắm nhìn mãi đến ngẩn ngơ si ngốc.

Minh Khê không quay đầu lại, nàng vẫn nhìn về phía khoảng trời xa xa, ở đâu đó có vài đám mây phiêu đãng lưu chuyển không ngừng, giống như đang biến hóa theo những tâm sự bất định trong lòng, thật muốn nắm bắt lấy chúng... nhưng trước sau chỉ có thể chạm vào hư vô mà thôi.

“Hắc Thủy Linh Quyết quả thật là một loại công pháp tu luyện đỉnh cấp, đáng tiếc cũng không thích hợp cho ta tu luyện!” Minh Khê thản nhiên nói, giọng nói kia có chút linh động kì ảo, lại pha lẫn chút ưu tư không thể nói bằng lời, nghe tựa như tiếng nỉ non của những ngọn gió đêm xào xạc!

“Hắc Thủy Linh Quyết!” Phong Nhược thấp giọng lặp lại lần nữa, mấy hôm nay hắn đã sớm âm thầm học thuộc ba tầng đầu tiên của Hắc Thủy Linh Quyết rồi, hơn nữa cũng đã từng thử tu luyện nó, có lẽ do cảnh giới hiện tại của hắn đã được đề cao nên tâm pháp tu luyện tầng thứ nhất cũng không gặp khó khăn gì quá lớn, hơn nữa việc tu luyện Hắc Thủy Linh Quyết cũng vốn không cần hủy đi pháp lực mà trước kia hắn đã tu luyện được.

Bởi trên thực tế, xét về bản chất thì pháp lực mà tất cả tu sĩ trong Tu Tiên giới đạt được đều không chênh lệch nhau bao nhiêu. Hay nói cách khác, pháp lực cũng đơn giản như nước, mà công pháp tu luyện chính là phương pháp lấy nước, chỉ cần phương pháp tu luyện khác nhau thì phương pháp lấy nước cũng khác nhau, do đó có thể lấy được nhiều hay ít nhưng không ảnh hưởng đến sự biến đổi của nước.

Tất nhiên đây chỉ là sự hình dung đơn giản nhất mà thôi, trên thực tế tính phức tạp giữa các công pháp tu luyện và các loại biến hóa vốn dĩ không thể nói bằng lời. Nhất là việc hấp thụ thiên địa linh khí, càng làm cho những biến hóa này trở nên thần bí hơn, ví như tu luyện Thanh Mộc Linh Quyết, pháp lực hình thành sẽ có khuynh hướng theo thuộc tính mộc, còn tu luyện Hắc Thủy Linh Quyết thì pháp lực hình thành đương nhiên sẽ mang khuynh hướng thuộc tính thủy, nhưng nếu cả hai chúng nó đổi chỗ cho nhau cũng không phải là không thể, chỉ có điều tốc độ tu luyện sẽ bị chậm lại hơn nhiều so với việc chuyên tu một thuộc tính duy nhất.

Lại đề cập đến Phong Nhược, hắn cũng không có ý định từ bỏ việc tu luyện Thanh Mộc Linh Quyết, nhưng đồng thời hắn cũng sẽ thử tu luyện Hắc Thủy Linh Quyết xem thế nào. Bởi hắn không biết tại sao, khoảng thời gian lúc trước hắn thử tu luyện qua cũng không cảm thấy khó khăn hơn bao nhiêu khi cùng lúc tu luyện cả hai loại công pháp đó, giống như hắn có thể tu luyện hai thuộc tính song song vậy.

“Cứ như vậy đi ! Không bỏ chút công sức thì không thể thu được thành quả, hai viên Ngũ Hành thạch cấp thấp kia cho dù có tốt đi nữa nhưng giá trị của Mộc Linh Thạch lại lớn hơn nhiều! Nếu xử lý không xong đám Tiên Thiên Mộc Sát kia thì mình không thể nào an tâm tu luyện được!” Cuối cùng Phong Nhược cũng đi đến quyết định, rồi thở ra một hơi mà từ trên tảng đá bật hẳn dậy, khiến cho Minh Khê ngồi bên cạnh phải giật mình la lên một tiếng!

“Này! Ngươi làm gì thế? Đừng dọa ta sợ chứ!”

“Hắc! Không có gì, trở về tu luyện đây! Ngươi cũng đừng có ngày nào cũng đờ người ra như thế, đến lúc biến thành cô ngốc thì làm sao đây?” Phong Nhược cười hì hì nói, theo thói quen mà vươn tay vuốt vuốt đầu của Minh Khê.

“Hừ! Ngươi mới là đồ ngốc! Hơn nữa còn là một tên đại ngốc!” khuôn mặt Minh Khê hơi ửng đỏ, tức giận mà trợn mắt nhìn bóng lưng của Phong Nhược rồi cuối cùng lại lon ton đi theo Phong Nhược vào trong tiểu viện giống như muốn đuổi theo vậy.

Còn Phong Nhược thì không chú ý nhiều tới Minh Khê, hắn một mạch quay trở lại gian phòng của mình, hôm nay ai cũng bị kích động vì tên mập chết tiệt kia nên bọn người Lam Lăng liền bắt đầu tu luyện điên cuồng, do đó hắn cũng không thể quá lười biếng.

Sau khi đóng cửa phòng, Phong Nhược nhanh chóng đặt bốn viên Ngũ Hành thạch cấp thấp xung quanh phòng, sau đó tay hắn kết pháp quyết, sau một hồi biến ảo lập tức một tia sáng vàng nhạt rực rỡ bên trong phòng..., nhưng rốt cuộc vẫn không xuyên thấu qua vách tường xung quanh được, tất cả quá trình chỉ hơn mười nhịp thở mà thôi.

Đây cũng chính là Như Sơn Trận Pháp mà Phong Nhược tự mình mò mẫm ra, phạm vi phòng hộ không quá lớn, độ phòng ngự cũng không thể sánh bằng Như Sơn Trận Pháp chính tông, nhưng được cái bố trí rất tiện lợi, hơn nữa lại dễ dàng che giấu tai mắt người ngoài!

Dù sao hiện giờ trên người hắn cũng có rất nhiều bí mật không muốn để cho người khác biết rõ, tuy bọn người Lam Lăng đáng tin tưởng nhưng có một số việc nên càng ít người biết vẫn tốt hơn. Hiện giờ đã có Như Sơn Trận Pháp đơn giản này phòng hộ, nhờ vậy lúc sử dụng Mộc Linh Thạch cũng yên tâm hơn rất nhiều.

“Hì hì! Xem ra trên phương diện trận pháp mình vẫn có chút thiên phú thì phải!”

Phong Nhược rất đắc ý tự khen một hồi, rồi sau đó mới từ bên trong thắt lưng trữ vật lấy ra một viên Ngũ Hành thạch, nó được bao phủ bởi một vòng sáng xanh nhàn nhạt. Đây là Ngũ Hành thạch hạ phẩm nên thoạt nhìn ánh hào quang kia càng thêm linh động đồng thời phảng phất như muốn sống lại vậy, nếu ai bất chợt nhìn thấy chắc chắn sẽ lập tức biết ngay đây không phải là viên Ngũ Hành Thạch thông thường.

“Chà chà ! Chẳng biết đến khi nào mình mới có thể có được một viên Ngũ Hành thạch trung phẩm đây?”

Phong Nhược vừa cảm thán vừa lấy viên Mộc Linh thạch kia ra, đến lúc này hình dạng của viên Mộc Linh thạch vẫn giữ nguyên hình trái tim, thế nhưng kích cỡ của nó đã lớn hơn một chút so với lúc trước. Trong phút chốc, quầng hào quang xanh lục phát ra xung quanh viên Mộc Linh thạch sắp chạm vào viên Ngũ Hành thạch hạ phẩm kia, nhất là mầm cây xanh nhạt rất xinh xắn nằm ẩn bên trong lại khiến cho người ta cảm thấy sức sống bừng bừng tuy rằng trên đó chỉ có hai chiếc lá nhỏ.

“Liệu một ngày nào đó mầm cây này có thể lớn lên thành một gốc đại thụ chọc trời chăng?” Phong Nhược thầm nghĩ.

Cùng lúc đó hắn bắt đầu truyền pháp lực vào bên trong viên Ngũ Hành thạch hạ phẩm kia, đây là lần đầu tiên hắn kích hoạt bằng Ngũ Hành thạch đẳng cấp cao hơn.

Sau mấy nhịp thở Phong Nhược cảm thấy có chút nôn nóng, bởi vì viên Ngũ Hành thạch hạ phẩm vẫn chưa được kích hoạt, bất đắc dĩ hắn đành phải dồn thêm pháp lực vào nhiều hơn nữa.

Cuối cùng sau khi trải qua thêm hơn mười nhịp thở, đến lúc pháp lực trong cơ thể Phong Nhược đã bị tiêu hao gần một nửa, thì viên Ngũ Hành thạch hạ phẩm kia mới miễn cưỡng phát ra một ít dấu hiệu bắt đầu kích hoạt!

“Không thể nào! Khoa trương đến như vậy sao? Chẳng trách một viên Ngũ Hành thạch hạ phẩm có thể đổi được hai trăm viên Ngũ Hành thạch cấp thấp, thứ này quả nhiên biến thái mà!”

Lúc này đã trót cưỡi lên lưng cọp rồi, nên Phong Nhược cũng chỉ có thể tiếp tục kiên trì mà thôi, nếu không thì chẳng những hắn sẽ bị tổn thất quá nhiều pháp lực mà ngay cả viên Ngũ Hành thạch cấp thấp này cũng chẳng khác gì bị phế bỏ!

Sau khi một tia pháp lực cuối cùng trong cơ thể Phong Nhược bị rút sạch, viên Ngũ Hành thạch cấp thấp kia rốt cuộc đã phát ra một tiếng nổ vang rất nhỏ, sau đó có một luồng sương mù màu xanh sẫm trông vô cùng dày đặc bồng bềnh bay ra. Mà ngay lúc này đây Phong Nhược cũng đã xụi lơ nằm trên mặt đất, ngay cả một chút khí lực cũng không còn!

May là Mộc Linh Thạch trong tay hắn có năng lực tự động hấp thu, không cần hắn điều khiển đã trực tiếp hấp thụ luồng sương mù xanh sẫm kia rồi. Thế nhưng có vẻ như bên trong luồng sương mù này có ẩn chứa tinh hoa đẳng cấp rất cao nên Mộc Linh Thạch cũng không thể hấp thụ nhanh chóng được, phải trải qua thời gian uống hết một chung trà mới hoàn toàn hấp thụ xong.

“Quá là cường đại rồi! Đây chỉ mới là Ngũ Hành thạch hạ phẩm thôi, thật sự không dám tưởng tượng đến những viên Ngũ Hành thạch trung phẩm, thậm chí thượng phẩm sẽ biến thái như thế nào. Nhưng nghĩ đến nếu như thứ bảo vật này mà rơi vào tay mình, thì chắc cũng chẳng có tác dụng gì đâu!” Phong Nhược nhịn không được mà cảm thán trong lòng.

Trải qua hơn nữa canh giờ, Phong Nhược mới miễn cưỡng khôi phục lại một chút pháp lực, nhưng khiến cho hắn có chút thất vọng chính là... viên Mộc Linh Thạch kia vẫn không có thay đổi gì, đoán chừng vẫn hấp thu chưa đủ!

Mà thu hoạch duy nhất chính là... vốn hiểu biết về Ngũ Hành thạch lại tăng thêm một phần.

“Thứ này quả nhiên rất kỳ diệu, chẳng biết Mộc linh thạch kia đến cùng là vật như thế nào đây?” Phong Nhược tự hỏi.

Căn cứ vào những biến hóa trước kia mà hắn đã biết, Ngũ Hành thạch và linh thạch khác tuy đều ẩn chứa thiên địa linh khí tinh thuần, nhưng ở phương diện nào đó lại có cảm giác khác nhau. Thiên địa nguyên khí bên trong Ngũ Hành thạch là thứ tu sĩ không thể hấp thu được mà còn cần phải tiêu hao pháp lực của tu sĩ mới có thể kích hoạt.

Nhưng còn thiên địa nguyên khí bên trong linh thạch thì có thể trực tiếp được tu sĩ hấp thu vào, nhưng chỉ cần sau khi thiên địa nguyên khí bên trong bị hấp thu hết thì sẽ trở thành phế vật. Điều này lại không giống với Mộc Linh Thạch của Phong Nhược, hắn có thể hấp thu thiên địa nguyên khí của Mộc Linh thạch mà không làm nó bị hủy hoại đi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.