Bày linh thú, xuôi Nam biệt Bắc Luận Trấn Thiên, khác phái đồng tông
Chẳng mấy chốc mà ba ngày đã trôi qua, bọn người Phong Nhược cũng chuẩn bị xong tất cả mọi thứ cho việc đi xa lần này. Ngoại trừ chuẩn bị một lượng lớn gạo Hương Linh ra, thì mỗi người còn phải chuẩn bị thêm một con Kên Kên cấp hai nữa, bởi chỉ có như vậy bọn hắn mới có thêm thời gian để phi hành không ngừng nghỉ, thậm chí tại thời điểm cấp bách còn có thể kịp thời trốn chạy.
Về phần những con Kên Kên cấp hai này đều là chiến lợi phẩm lần trước của Phong Nhược, chứ chỉ dựa vào số Ngũ Hành thạch ít ỏi trong tay bọn hắn như hiện tại thì căn bản không đủ mua nổi. Trừ phi hắn phải lấy ra hai viên Ngũ Hành thạch hạ phẩm, rồi đem đổi thành Ngũ Hành Thạch cấp thấp thì mới đủ mua được.
Đương nhiên vì để tránh bị nghi ngờ nên Phong Nhược cố ý đi lượn qua lượn lại rồi vòng quanh chợ của tiểu trấn, sau đó mới làm ra vẻ phải tiêu tốn Ngũ Hành thạch mới mua thêm những con Kên Kên đó, dù sao thì hiện tại mọi việc thu chi trong cả tiểu đội săn bắn này đều do một tay hắn phụ trách.
Tuy rằng lúc này sắp phải chuẩn bị đi xa đáng lý ra phải âu lo mới đúng, thế nhưng mọi người bao gồm cả Lam Lăng vẫn còn chưa hết cao hứng về chuyện cây Linh mộc. Rõ ràng cây Linh mộc trong trang viên đó quả thật giống như lời Phong Nhược đã từng khẳng định, hiện giờ nó đã nhanh chóng héo rũ. Nghe nói đứa cháu của chủ trang viên vì việc này mà đã khóc ròng suốt cả ngày lẫn đêm, đến nổi âm thanh gào khóc của hắn đã được vang xa cách hơn chục dặm mà vẫn có thể nghe thấy.
"Phong Nhược! Ngươi giả thần giả quỷ hay thật! Có phải ngươi thật sự không bị yêu nữ nhập vào rồi đấy chứ?" Vẻ mặt của Đường Thanh tràn ngập vẻ sùng bái liền nhịn không được mà cất tiếng hỏi.
"Ngươi đi chết đi, chính ngươi mới bị yêu nữ nhập vào người thì có. Chẳng qua mấy ngày trước các người đều đâm đầu vào tu luyện, cho nên không phát hiện ra điểm khác thường của Linh mộc mà thôi!" Phong Nhược cười giảo hoạt, nhưng trong lòng lại nhớ tới sự tình phát sinh trong buổi chiều hôm qua ngay khi hắn tới xem tình hình của trang viên.
Không ngờ uy lực của hai tia Mộc Sát Kiếm Khí này đã hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của Phong Nhược, hắn vốn còn tưởng rằng phải cần ít nhất hai ba hôm thì cây Linh mộc này mới bị chết khô được, nhưng trên thực tế chỉ cần sau hai canh giờ thì cây Linh mộc đó vốn dĩ đang vô cùng tươi tốt liền biến thành một cây khô trơ trụi rễ.
Chỉ có điều trong khi đang kiểm tra cây Linh mộc thì Phong Nhược chợt phát hiện ra một chuyện làm cho hắn hết sức hưng phấn, đó là khi hắn truyền pháp lực vào cây Linh mộc đã bị chết khô đó thì bắt gặp bên trong cũng có ít nhất mấy chục tia Tiên Thiên Mộc Sát rồi.
Sự việc này thật sự đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng của Phong Nhược, hắn càng không ngờ tới sau khi Mộc Sát Kiếm Khí rút mòn sức sống của linh mộc rồi tự chuyển biến tinh hoa của cây Linh mộc đó thành những tia Tiên Thiên Mộc Sát khác! Cũng nhờ đó mà trong lúc vô tình hắn đã phát hiện ra được một phương pháp để bồi dưỡng ra thêm Tiên Thiên Mộc Sát với số lượng cực lớn, chỉ có điều phương pháp này có chút bá đạo mà thôi.
Không chút do dự, Phong Nhược liền một hơi đem mấy trăm tia Tiên Thiên Mộc Sát thu hết vào tay, cuối cùng khiến cho cây Linh mộc chừng ba trăm năm tuổi liền hóa thành tro bụi.
Thoáng chốc đã thu được nhiều Tiên Thiên Mộc Sát đến như vậy, lập tức giúp cho uy lực của Mộc Sát Kiếm Khí tăng lên rất nhiều. Hiện tại, khi Phong Nhược thi triển ra kiếm khí này thì uy lực gia tăng lên gấp bội, hơn nữa công kích tầm xa cũng đạt đến hơn mười trượng.
Tuy nhiên khả năng phải điều khiển nhiều Tiên Thiên Mộc Sát đến như vậy đã khiến cho Phong Nhược hao tổn rất nhiều pháp lực. Chính điều này đã làm cho hắn lần đầu tiên cảm nhận được khó nuốt vô cùng, một khi đạt tới số lượng nào đó thì chắc chắc với pháp lực hiện tại của hắn khó có thể điều khiển theo ý muốn được!
"Phong Nhược! Đường Thanh! Hai người các ngươi còn thậm thà thậm thụt gì nửa vậy! Đi thôi!"
Lam Lăng đang ngồi trên Tuyết Vân Điêu ở đằng xa và bắt đầu ra lệnh cho nó xuất phát, đồng thời cũng hướng về phía Phong Nhược và Đường Thanh mà hô to. Hiện tại nàng đang mặc một bộ xiêm y màu lam nhạt, được phản chiếu dưới ánh nắng mặt trời thấy càng thêm phần thanh khiết. Phong Nhược và Đường Thanh vừa nhìn thấy thế lập tức hơi ngẩn người ra, sau đó mới giật mình mà vội vàng cùng thả ra phi hành tọa kỵ rồi bay theo.
"Tốt lắm! Mọi người theo sát ta nhé! Ngàn vạn lần không được tụt lại ở phía sau! Mặt khác, lần này chúng ta sẽ phi hành xuôi về phía nam, cứ cách hai ngày mới được nghỉ ngơi một lần, cho nên mọi người nhớ rõ là phải luân phiên thay đổi phi hành tọa kỵ thường xuyên đấy!" Lúc này Diệp Hoằng lớn tiếng phân phó, phi hành tọa kỵ của lão là một con Viêm Vũ Bạo Ưng cấp năm, ngày đi mấy ngàn dặm cũng không thành vấn đề, hơn nữa luồng uy áp do nó phát ra so với con Kên Kên cấp ba của Phong Nhược không chừng còn đáng sợ hơn gấp bội, vì lý do đó nên phi hành tọa kỵ của bọn hắn chỉ có thể tránh ở phía xa xa bên ngoài trăm trượng mà thôi.
Mà tọa kỵ của Hành Vô Kỵ ở bên kia cũng lộ ra vẻ bất phàm tương tự như thế, theo như lời hắn nói thì đây chính là một con Ác Linh Hắc Thứu cấp năm. Toàn thân của nó được bao phủ bởi một màn sương mù màu đen kỳ bí, ẩn hiện trong đó là cặp mắt rực lửa phảng phất như ánh mắt của quỷ dữ, khiến ai nhìn vào cũng đều không nhịn được mà nổi hết cả da gà. Mà nghe đâu con Ác Linh Hắc Thứu này cũng không phải được sinh ra ở Thương Ngô giới này, đây chính là yêu vật mà hắn bắt về từ Ngũ Hành giới, về phần thương thế hiện tại của Hành Vô Kỵ dường như cũng chính là vì muốn bắt được con linh thú này.
Quả thật Phong Nhược cảm thấy có chút tin tưởng đối với lời nói này của hắn, bởi vì chỉ có tu sĩ từng ở Ngũ Hành giới trở về mới có nhiều Ngũ Hành thạch đến thế, hơn nữa lại dễ dàng bỏ ra Ngũ Hành thạch hạ phẩm để trao đổi với Phong Nhược. Điển hình là đợt thu mua linh dược lần trước của Hành Vô Kỵ cũng đã đủ để chứng minh cho bản thân hắn thật sự đang bị trọng thương.
Lúc này mọi người đều dưới sự chỉ huy của Diệp Hoằng, nên lão cùng Hành Vô Kỵ đi trước mở đường, kế theo sau chính là bốn người gồm Phong Nhược, Lam Lăng, Đường Thanh với Minh Khê đang phi hành song song với nhau, còn ở phía sau cùng chính là Bành Việt đang cố sức đuổi theo với vẻ mặt vô cùng buồn bực.
Sở dĩ Đường Thanh có thể phi hành ngang bằng với mấy người Phong Nhược là bởi vì hắn đang điều khiển Thương Ngọc Điêu có khắc sẳn Phong Hành Trận Pháp, cho nên căn bản không cần phải e ngại uy áp của linh thú cấp ba, chỉ cần rót đầy đủ Ngũ Hành thạch để duy trì thì là có thể bay mãi cho đến khi nào muốn hạ xuống thì thôi.
Về phần Minh Khê thì Phong Nhược vốn đã chuẩn bị cho nàng một con kên kên cấp hai, thật không ngờ trước khi xuất phát nàng lại tùy ý thả ra một con Thanh Sắc Đại Điểu có hình dáng kỳ lạ.
Ngay cả Diệp Hoằng và Hành Vô Kỵ cũng đều không thể nhận ra lai lịch của con Thanh Sắc Đại Điểu này, mà điểm quỷ dị chính là càng không thể nhìn ra được đẳng cấp của nó. Chẳng những nó không sợ uy áp của hai con phi hành tọa kỵ cấp năm kia, mà ngược lại nó không hề phát ra bất kỳ luồng uy áp nào cả, thế cho nên các con Kên Kên cấp hai cũng không hề e ngại khi bay quá gần nó.
Tuy nhiên đối với nguồn gốc linh thú của mình thì rõ ràng Minh Khê không thể nhớ ra được điều gì cả, chính vì như thế lại càng làm cho Phong Nhược hoài nghi thêm về thân phận thực sự của nàng.
Bởi vì tốc độ bay của Bành Việt chỉ có giới hạn nên tốc độ phi hành của mọi người cũng không thể quá nhanh, cũng may là ở hướng nam Thiên Đãng Sơn phần lớn đều là đất đai bằng phẳng cùng với vài ngọn núi nhỏ nên cũng không có gì nguy hiểm, khu vực này đều là các vương quốc của phàm nhân thậm chí quê quán của Phong Nhược cũng nằm trong số đó, quả thật từ trên cao nhìn xuống phía dưới có thể nhìn thấy đông đúc phàm nhân ở trong những thành thị lớn.
"Những kẻ phàm nhân dưới kia chỉ sợ vĩnh viễn cũng không biết được, những người mà họ thường gọi là ‘Thần tiên’ kỳ thật cũng có những lúc khó nắm giữ được mạng nhỏ của mình!" Phong Nhược thầm cười nhạo mà nghĩ thầm. Hồi xưa lúc hắn còn xông pha chiến trường nên luôn thấy cảnh chém giết nhau, rồi không ngờ tới ở thế giới tu tiên này việc chém chém giết giết đó cũng chỉ có hơn chứ không hề kém cạnh chút nào so với ở hạ giới!
"Này Phong Nhược, ngươi đang nghĩ gì vậy? Hãy nói xem tại sao ngươi biết được cây Linh mộc kia nhất định sẽ chết khô? Đường Thanh bảo rằng ngươi bị nữ yêu bám theo, vậy... chuyện đó có thật hay không?" Lam Lăng đang ngồi trên Tuyết Vân Điêu và điều khiển nó phi hành cách bên trái Phong Nhược khoảng mười trượng bỗng nhiên quay đầu sang cất tiếng hỏi. Cũng do trên suốt đường đi nàng luôn bay sát Thương Ngọc Điêu, nên suốt ngày cứ nghe Đường Thanh bô lô bô loa kể tất tần tật mọi chuyện. Nhất là trong chuyện của Phong Nhược và cây Linh mộc đã bị hắn cải biến cho thêm phần ly kỳ hấp dẫn, rồi bảo rằng Phong Nhược đã bị vô số yêu nữ nhập cả vào người.
Lam Lăng vừa nói tới đây khiến cho Minh Khê đang phi hành ở bên phải Phong Nhược cũng tò mò nhìn sang, thật ra mỗi khi nhắc tới chuyện này Phong Nhược luôn rất cảnh giác, bởi vì những chuyện liên quan đến Mộc Linh thạch hắn không muốn cho bất kỳ ai biết được. Từ chuyện lúc trước cây Linh mộc đang chết héo mà tự nhiên hồi sinh trở lại, rồi đến khi nó đang sinh trưởng bình thường thì lại tự dưng chết đi như vậy, bình thường thì trong mắt mọi người chuyện sống chết của cây linh mộc đó hết sức kỳ lạ, nhưng nếu như để cho các nàng chú tâm bàn tán mãi, thì nói không chừng có thể vô ý phát hiện ra sự tình liên quan tới hắn mất.
"Ha ha...! Không biết các ngươi còn có thể tưởng tượng ra thêm được gì nữa, ta đây còn đang suy nghĩ phải làm cách nào mới được yêu nữ nhập vào đây nè!" Phong Nhược nghĩ thế liền vừa nói vừa cười châm chọc. Rồi không đợi Lam Lăng tiếp tục tra hỏi nữa, hắn lập tức đề cập sang chuyện khác "À đúng rồi Lam sư tỷ, trước giờ sư tỷ đã từng nghe nói đến Trấn Thiên Tông chưa, ta nghe cái tên này cũng uy phong đấy chứ!"
"Trấn Thiên Tông là một tông môn rất lớn, cũng là một trong năm tông môn danh tiếng của Thương Ngô giới!" Lam Lăng nhếch miệng đáp, dường như nàng rất miễn cưỡng mà nói tiếp: "Nghe nói chỉ riêng môn nhân đệ tử đã có mấy vạn người, cho dù ở tại Ngũ Hành giới cũng là thế lực chủ yếu để chống cự lại đám Yêu Ma giới. Tuy nhiên bổn tông vốn được tách ra từ Trần Thiên Tông vào khoảng hơn ngàn năm trước, sự tình cụ thể như thế nào thì ta cũng không rõ ràng lắm, nếu không phải lúc này sư phụ đã quyết định thì ta còn lâu mới chịu nổi sự khinh bỉ khi buộc phải chạy đến ăn nhờ ở đậu thế này. E rằng lần này đám người như chúng ta đây chỉ sợ là không bằng cả ngoại môn đệ tử nữa, chứ đừng nói đến chuyện có thể được tu luyện tâm pháp Hắc Thủy Linh Quyết cao cấp đó!"
Phong Nhược để ý nghe Lam Lăng càu nhàu mà cũng chỉ biết trầm mặt mà thôi, tuy nhiên từ sau khi biết được Thanh Vân quyết chính là Thanh Mộc Linh Quyết, hắn lại càng không muốn từ bỏ chút nào. Khoan hãy nói đến những khó khăn khi phải tu luyện thêm Hắc Thủy Linh Quyết, mà vấn đề mấu chốt chính là viên Mộc Linh thạch với Tiên Thiên Mộc Sát. Bản thân hắn cảm nhận được chính mình sở dĩ có thể dễ dàng dung hợp được Tiên Thiên Mộc Sát thì ngoại trừ tác dụng của Mộc Linh thạch ra, cũng không thể bỏ qua công lao của Thanh Mộc Linh Quyết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]