Trên bàn chồng chất một chồng tài liệu học tập thật cao, lúc đi ra từ trong biển kiến thức, cô thỉnh thoảng sẽ sinh ra một loại cảm giác hoảng hốt.
Đặt ở trước kia, cô nhất định khịt mũi khinh bỉ lối sống mọt sách như vậy, nhưng mà bây giờ…
Chuông họp lớp vang lên, chủ nhiệm lớp đi lên bục giảng, để cho học trò đang tự học tạm thời dừng lại.
”…Thầy ở đây trước tiên công bố vài tin vui, lớp chúng ta có tên hai bạn học thông qua khảo hạch lấy được suất giới thiệu của hiệu trưởng…”
Sau khi ngắt máy, Trì Tự nhét điện thoại vào túi, cẩn thận xác nhận một lần mới bước đi về phía trước, nhịp bước chân nhẹ cẩn thận.
Bên trái bục kéo cờ, gần sát sân đá bóng bên cạnh cây lệ chi có một cô gái ngồi phía dưới bóng cây.
Cặp sách của cô ấy treo bên cạnh xà đơn, xanh trắng đan xen, nhìn rất quen mắt.
Hai tay cô khoanh lại đặt lên chân, cằm để lên đầu gối, quay lưng về phía Trì Tự, không thấy rõ vẻ mặt.
”Hạ Vũ Tâm?”
Thiếu nữ nghe tiếng quay đầu lại, chỉ liếc nhìn anh một cái, không có biểu cảm gì tiếp tục cúi đầu yên lặng.
Mặc dù cô cố gắng duy trì vẻ dửng dưng, nhưng hốc mắt ướt đỏ đã bán đứng cảm xúc.
Trì Tự không thích xen vào chuyện của người khác, nhưng cái này cũng không đại diện cho việc anh không quan tâm thờ ơ đến chuyện của bằng hữu.
Anh chậm rãi đi đến bên người Hạ Vũ Tâm, giọng nói nhẹ nhàng:
”Phong cảnh nơi này không tệ.”
Hạ Vũ Tâm đem mặt vùi thấp hơn một chút, vô cùng không biết làm sao.
Lần đầu tiên thấy người an ủi như vậy, quả nhiên suy nghĩ của học thần không giống người bình thường.
Cô nuốt nước bọt, giọng mũi rất nặng:
”Tớ và Nghiêm Hằng chia tay rồi.”
”…”
Vậy mà đã chia tay rồi.
Trì Tự và Hạ Vũ Tâm mặc dù quen thuộc, nhưng ít khi họ ở một mình một chỗ, bình thường không phải là tổ hợp ba người thì là bốn người. Trước mắt kết hợp tổ hợp hai người bọn họ lại này, có chút quỷ dị lúng túng.
Xoắn xuýt một hồi, Trì Tự ở bên cạnh cách một mét chỗ cô ngồi xếp bằng xuống.
Còn chưa nghĩ ra nên mở miệng như thế nào, Hạ Vũ Tâm đã lên tiếng trước:
”Thật sự hâm mộ các cậu.”
Trì Tự mím môi, cảm giác bầu không khí không đúng, vội thu lại nụ cười.
Hạ Vũ Tâm nói tiếp: ”Tớ chưa thấy hai người cãi nhau. Sau mỗi ngày Cố Ý cùng cậu ở chung một chỗ đều rất vui vẻ, tớ thỉnh thoảng thấy cậu ấy tùy hứng cáu kỉnh, nhưng tuyệt đối không chống nổi ba phút.”
”Cậu ấy cái kia gọi là làm nũng.”
Giọng nam sinh lơ lỏng bình thường, nhưng Hạ Vũ Tâm nghe được trong đó có chứa sự cưng chìu hết sức chói tai.
Nhưng mà làm bạn và làm người yêu thật sự rất không giống nhau.
Cố Ý cũng thích trả tiền, nhưng chỉ cần Hạ Vũ Tâm đòi AA [1], Cố Ý cũng sẽ không kiên trì nữa. Nhưng Nghiêm Hằng lại không giống, hai người hẹn đi ăn cơm, tất cả tiền đều là Nghiêm Hằng trả, sinh nhật cô Nghiêm Hằng sẽ tặng quà rất đắt tiền, có lần điện thoại cô ngừng gọi, Nghiêm Hằng trực tiếp gửi cho cô năm trăm đồng, nửa năm cũng dùng không hết.
Cho nên, khi Hạ Vũ Tâm thấy Cố Ý chia sẻ cuộc sống thổ hào trên bạn vòng, cô chỉ có thể hiểu ngầm cười một tiếng, sau đó chỉ cho người khác xem, nói đây là khuê mật cô.
Nhưng mà, khi Nghiêm Hằng ở trên bạn vòng chia sẻ du thuyền nhà xe biệt thự lớn, Hạ Vũ Tâm ngồi trong ngôi nhà bình thường, luôn cảm thấy mình thấp kém từ trong hạt bụi.
Nhưng mà đây không phải là thứ quan trọng nhất, cô có thể chịu đựng sự tự ti vật chất.
”Cậu nói, người có tiền bọn họ đến tột cùng là nghĩ như thế nào chứ?” Hạ Vũ Tâm hỏi Trì Tự, ”Thời điểm theo đuỏi người ta trải qua trăm cay nghìn đắng vất vả, đuổi tới tay rồi thì chỉ như thế thôi.”
Trì Tự rũ mắt: ”Tôi không rõ…”
Không hiểu tại sao, vào giờ phút này, anh lại đặc biểm cảm thấy khó chịu vì Hạ Vũ Tâm.
”Đã một đoạn thời gian rất dài rồi, lúc cậu ấy chơi trò chơi không trả lời tin nhắn tớ, xuất ngoại du lịch cũng không nói cho tớ, cậu ấy phải đi nước ngoài học âm nhạc, cho đến khi cuối cùng xác định mới thông báo với tớ.”
[2] Dương quan đạo (阳关道): chỉ con đường qua Dương Quan – nay thuộc phía tây nam huyện Đôn Hoàng tỉnh Cam Túc – đi Tây Vực, sau này ví với tiền đồ sáng lạn thênh thang.
Trì Tự không nói gì, lẳng lặng nghe cô ấy tố khổ.
”Tớ sớm nên thấy rõ, loại người như bọn họ, cái gì họ muốn, cho dù là thích cậu, cũng chỉ lui tới vào lúc mới xuất hiện…” Hạ Vũ Tâm dừng một chút, mặt đầy lệ, nhưng hướng Trì Tự xin lỗi cười cười, ”Tớ không phải ám chỉ các cậu…”
”Không có sao.”
”Gia cảnh nhà cậu tốt hơn tớ rất nhiều, lại là học thần, khẳng định không cần phải nghĩ những thứ này.” Hạ Vũ Tâm dùng mu bàn tay lau nước mắt, ”Cố Ý dùng trái tim thật đấy, cậu cũng nhìn một chút a.”
”Ừ.”
Ngay tại lúc này, điện thoại Trì Tự ông ông một tiếng, trong đám ký túc xá nhảy ra một tin nhắn:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]