Ông chính là đã quá rõ tư vị cầu mà không được, mới không hy vọng con gái bước lên con đường xưa.
Trong thoáng chốc, ông cũng nhớ tới thời kỳ học sinh cố chấp mà thuần túy của mình.
Có một người trong tim, loại cảm giác này vừa ngọt ngào vừa đau khổ, nhưng lại làm cho người ta như được ăn mật, nhớ về người đó như điên.
”Chủ tịch, tiểu thư đã vào.”
”Ừ.”
”Ngài không tìm cô ấy?”
”Không cần, con bé sẽ tới tìm tôi.”
Cố Dân đứng trước cửa sổ sát đất tại phòng làm việc cá nhân ở lầu hai biệt thự, ánh mắt nghiêm túc rơi vào bóng lưng trẻ tuổi bên ngoài cửa nhà chậm rãi đi xa.
Chàng trai này trước kia ông chưa thấy qua, không phải trong đám bạn xấu kia của Cố Ý.
Cố Dân nhớ, cô con gái ông đỏm dáng của ông để ý nhất kiểu tóc của chính mình, từ trung học cơ sở đã bắt đầu không cho ông xoa đầu. Kết quả mới vừa rồi ông lại nhìn thấy, lúc tên tiểu tử khốn nạn không biết chui ra từ xó xỉnh nào đưa tay xoa tóc con gái ông, con gái nhỏ lại cực kỳ vui mừng, chỉ hận không thể đến gần để cho cậu ta sờ thêm nữa.
Thật đáng giận.
Cốc cốc cốc, bên ngoài cửa phòng làm việc truyền tới tiếng gõ cửa
”Cha?” Cố Ý đẩy cửa ra, rón rén đi tới.
Thấy thư ký đứng bên người Cố Dân, Cố Ý lễ phép hỏi thăm sức khỏe:
”Chú Dương khỏe.”
Thư ký Dương có chút thụ sủng nhược kinh [1]. Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-mieu-chung/2054866/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.