*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu nói như vậy…Đương nhiên, Cố Ý chỉ nói là nếu như…
Nếu như hôn môi với anh, thì với loại sức chứa yếu kém mới ba ngàn như cô, chẳng phải sẽ bị anh hôn đến chết sao?
Thật là muốn thét chói tai, thật là muốn trải nghiệm mùi vị bị anh hôn đến ngạt thở.
Cố Ý hưng phấn che miệng lại.
Buổi sáng chủ nhật, Cố Ý thức dậy sớm hơn cả bà nội, lúc bà nội gọi Cố Ý dậy ăn, cô đã nai nịt gọn gàng chờ xuất phát.
Bà nội: ”Ăn một chút rồi đi chứ?”
Ông nội tưới hoa dưới hậu viện xong trở lại, dạy dỗ:
”Trẻ con không ăn điểm tâm làm sao có thể lớn chứ? Nhìn cháu gầy chưa, người khác còn tưởng rằng lão nhân gia chúng ta ngược đãi cháu đấy.”
Cố Ý làm mặt quỷ: ”Sơ sơ, cháu phải mập thành heo gia gia mới có thể hài lòng. Trước khi kiểm tra sức khỏe không được ăn điểm tâm.”
Trường học ở ngoại ô, lúc tài xế đưa Cố Ý đến cửa trường, đã qua tám giờ.
Mây đen giữa bầu trời lúc tụ lúc tán, thời tiết âm u.
Cố Ý xách vali nhỏ xuống xe, trên vai còn mang một túi giấy quà vặt.
Khi đi qua máy cà thẻ ở cổng, cô nửa ngày cũng không lấy ra được thẻ học sinh, thật vất vả mới mò ra, thì lại rơi bay ra ngoài.
”Mẹ.”
Cố Ý vừa mắng vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-mieu-chung/2054858/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.