Cố Ý nhoài người lên trên bàn, nghiêng mặt, vẫn nhìn chằm chằm anh không ngừng.
Trì Tự: ”Cậu bình tĩnh một chút.”
”Không muốn không muốn.”
Cô mới không cần tỉnh táo đấy.
Cô liều chết nhìn chằm chằm anh, nếu muốn nói chuyện với anh, thì phải chiếm được tầm mắt của anh, kiên cường chen vào trong lòng anh.
Cô nghiêng nghiêng đầu, đâu đâu cũng thấy cười:
”Cậu nói như vậy, tớ càng muốn ở đây.”
Thiếu niên trước mặt sau khi nghe xong, ánh mắt dao động, không có nói tiếp.
Cố Ý lại hỏi: ”Bây giờ cậu chê tớ phiền sao?”
”Không có.”
”Vậy bây giờ thì sao?”
”…Cậu liên tục hỏi cái này làm gì?”
Cố Ý tùy thích nháy mắt mấy cái:
”Chính là muốn nghe cậu nói cậu không chê tớ phiền.”
Trì Tự: ”…”
Bị cô đùa giỡn lâu như vậy, anh cảm thấy mình có lẽ phiền rồi.
Nhưng rất đáng tiếc, anh không có.
Ít nhất không có quay đầu đi liền bị kích động.
Cố Ý quấn anh đủ rồi, trước mắt rất thỏa mãn:
”Hôm nay mèo chủ tủ tâm tình tốt, thả cho cậu trở về ký túc đấy.”
”Ừ.”
Hì hì, từ hôm nay trở đi, chỉ cần anh vừa về ký túc, nhất định thời thời khắc khắc cũng có thể nhớ tới cô.
Lúc sắp chia tay, Cố Ý đặc biệt nhấn mạnh một câu:
”Tớ không có đụng đồ trong ký túc cậu đâu.”
”Cái gì?”
”Chính là…Nếu như cậu tức giận, ngàn vạn lần cũng đừng trách tớ, không phải tớ làm.”
Nói xong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-mieu-chung/2054855/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.