Cố Ý rút ra được kết luận:
”Tớ cũng biết cậu cảm thấy tớ quá đáng yêu…”
Trì Tự:…
Cô nói cái gì thì chính là cái đó đi.
Vào thư viện, Cố Ý đến ký tên mẫu đơn làm tình nguyện ở bàn đăng ký, Trì Tự đi về phía đặt xe đẩy, thử đẩy một cái, quả thật rất khó đẩy mạnh.
Anh lấy từ cặp sách thước cuộn bằng thép ra, cạy bụi bẩn ở bên trong trục bánh xe, lại đổ vào trục bánh xe một chút dầu bôi trơn.
Chờ Cố Ý ký xong đi tới, xe đẩy đã sửa xong, di chuyển thoải mái.
”Thật là lợi hại, cậu vậy mà có dầu bôi trơn đấy.”
”Cuối tuần tôi đạp xe về nhà, bình thường không đi xe, dây sên rất dễ bị khô.”
”Cậu đạp xe về nhà ư, vậy nhà cậu hẳn là rất gần rồi?”
Trì Tự dừng một chút: ”Coi là gần đi.”
Trường trung học số 1 Dung Châu nằm ở vùng ngoại ô, gần sát huyện lị, mà khu vực nội thành gần với trường nhất chính là đường Tân Giang và khu dân cư vùng ven sông.
Nhà ở Lâm Giang giá cả thường không hề rẻ, nhất là vùng đất xây dựng phía bờ Bắc, giá nhà còn lố bịch hơn rất nhiều so với trung tâm thành phố.
Cố Ý vô cùng chắc chắn: ”Này, nhà bên bờ sông, nhất định tốn nhiều tiền đúng chứ?”
Nói xong còng hướng phía anh chớp chớp mắt, một bộ mặt dáng dấp tiểu tham tiền.
”Cậu làm sao biết tôi ở đường Tân Giang, mà không khải là vùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-mieu-chung/2054851/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.