Cô nằm trên giường gần một tiếng rồi, má cô vẫn còn rất nóng.
Cố Ý nghĩ, cô sợ rằng mình đã trúng một loại kịch độc.
Trì Tự cho cô một cảm giác vô sắc vô vị, tiêu hồn thực cốt.
Các bạn cùng phòng sau khi xem biểu diễn trở về ký túc, phát hiện đèn ký túc sáng rực.
”Cậu về sớm sao không nói một tiếng?”
Cố Ý bọc chăn trên giường:
”Tớ không thoải mái, thầy có điểm danh không?”
”Không.”
Cố Ý thở phào nhẹ nhõm.
Cô thật sự không thoải mái, đặc biệt là trái tim, vô cùng bất thường.
Bịch bịch bịch, sống chết không chậm đi.
Cô nằm trên giường gần một tiếng rồi, má cô vẫn còn rất nóng.
Cố Ý nghĩ, cô sợ rằng mình đã trúng một loại kịch độc.
Trì Tự cho cô một cảm giác vô sắc vô vị, tiêu hồn thực cốt.
Xá Trường hỏi cô:
”Khó chịu chỗ nào? Có uống thuốc không?”
Cố Ý ồm ồm:
”Không cần.”
Đáng sợ, đây thật sự là giọng cô sao…
Không chỉ có tim cô đập rộn ràng, nhiệt độ cơ thể tăng cao, mà cả người cũng mềm nhũn, không thể cứng rắn nói chuyện.
Hơn nữa, cô bỗng nhiên nhớ lại lần trước ở cùng Trì Tự, lặp đi lặp lại, sau đó chỉ hận không thể giết được chính cô.
Trời ơi, lần đầu tiên gặp mặt ở thư viện, cô thật não tàn khi sử dụng thủ đoạn để bắt chuyện?
Cô lại ném bóng rổ của người ta vào hồ bơi? Thật là bệnh thần kinh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-mieu-chung/2054837/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.