Cửa vừa mở ra, Hàn Đông liền chứng kiến gương mặt trắng bệch của Du Minh, chờ hắn kịp phản ứng cũng đã chậm, tuy rằng mười mấy tráng hán bên trong không có xông lên, nhưng Hàn Đông biết mình ra không được rồi.
Nhìn thấy Hàn Đông, gương mặt lạnh như kim loại của Nguyên Trạch rốt cục có một tia độ ấm.
"Chậm hơn một chút so với dự liệu của tôi."
Hàn Đông muốn tìm di động cầu cứu, nhưng mà lấy ra phát hiện cột tín hiệu là 0.
Nguyên Trạch sâu kín nhắc nhở: "Đừng phí sức nữa, tín hiệu trong phòng đã bị chặt đứt rồi."
Hàn Đông chất vấn Nguyên Trạch: "Cậu rốt cuộc muốn làm gì?"
"Tôi muốn làm gì, tự trong lòng cậu còn không rõ sao?"
Mới vừa nói xong, Nguyên Trạch lại dùng khẩu khí lãnh trào sửa lại phán đoán của mình, "Nga, được rồi, cậu có lẽ thật là không biết. Loại người tự kỷ như cậu, nhất định sẽ cảm thấy tôi ôm ý đồ bất lương với mình."
Hàn Đông âm thầm cắn răng, cậu không xem thường người khác thì sẽ chết sao?
Nguyên Trạch tiếp tục, "Tôi là loại đã chỉnh người không bao giờ quanh co lòng vòng, chỉ biết đi thẳng về thẳng. Các người đối với tôi như thế nào, tôi sẽ đối với các người như thế. Nếu Vương Trung Đỉnh vẫn luôn hoài nghi tôi có cái gì với cậu, tôi đây liền tra tấn cậu đến độ y không bao giờ có loại hiểu lầm này nữa."
Hàn Đông nhất thời lộ ra vẻ mặt sợ hãi, "Cậu... Cậu muốn tra tấn?"
"Tôi nghe nói cậu tóc thập phần yêu thích bộ tóc này."
"Ngươi dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-mang/1350040/chuong-298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.