Vừa dứt lời, hai bảo tiêu liền bị bọc lại. Bất quá lần này không cần chiếu, mà là dùng một tấm thảm trong suốt, lúc ra tay còn có thể nhìn rõ biểu tình của hai người. Trong phòng có mười mấy người công phu đầy đủ, Vương Trung Đỉnh một người cũng không phiền, toàn bộ quá trình đều là tự mình động thủ. Cho dù chỉ nhận thấy lực phản về, cũng khiến bọn họ tâm phục khẩu phục. Hai người bảo tiêu ban đầu căn bản không hề để tâm, bọn họ tự nhận đã hành nghề nhiều năm, ngày ngày làm bạn cùng quyền cước, ứng phó một kẻ làm công tác văn nghệ hoàn toàn dư dả. Sau đó lập tức phát hiện mình triệt để sai rồi... Trong lòng mỗi thân sĩ đều là một tên đại thổ phỉ! Vương Trung Đỉnh ra tay lạnh lùng cường ngạnh, động tác hung tàn thô bạo, kỹ thuật bắt người căm phẫn. Một quyền nện ở trên bụng, đau đến lục phủ ngũ tạng đều quấn lại cùng một chỗ, trên người lại ngay cả một dấu vết đều không có. Một cước đá vào đũng quần, đau đớn luỹ thừa cơ hồ bão đến cực hạn chịu đựng của nhân loại, cái việc kia lại hoàn hảo không tổn thương gì... Thử nghĩ một chút, hai vị nam nhi cao lớn vạm vỡ, bó tay bó chân cuốn trong một cái thảm. Giãy dụa không thể, cầu xin tha thứ vô dụng, nước mắt nước mũi nước miếng chảy đầm đìa, còn bị mười mấy người vây xem, phải là khuất nhục đến như thế nào! (đây chính là miêu tả trình độ nhà văn:v) Càng khó mà chịu được chính là thời gian hành hình mang tính không xác định. Chỉ cần không có vết thương, liền sẽ phải tiếp tục. Bọn họ chỉ có thể gửi hi vọng ở Vương Trung Đỉnh mệt mỏi. Nhưng mà oán khí trong lòng Vương Trung Đỉnh tựa như phát tiết không bao giờ hết, mỗi khi chứng kiến ánh mắt "Quyết không bỏ qua" của y, chí lực đắc ý của hai bảo tiêu liền bị chiêu đến nghiền áp vô tình, xâm chiếm chính là sợ hãi khắc cốt ghi tâm. Giờ này khắc này, bọn họ mới hiểu được lời nói thiếu đánh kia của Hàn đại Tiên nhi lúc trước là nói đến có bao nhiêu thành khẩn. Bất quá đến cuối cùng, vẫn là một trận điện thoại khẩn cấp của Hàn Đông giải cứu bọn họ. Vương Trung Đỉnh nghe xong sắc mặt liền thay đổi. "Em chờ, tôi lập tức tới ngay, nhất định phải bắt bác sĩ đem toàn lực bảo trụ hài tử." Không riêng gì vì một cái sinh mệnh, lại càng vì vạch trần bộ mặt xấu xa của lão đầu tử kia! Lúc Hàn Đông ôm Y Lộ xuống, trên nệm lót dính đầy máu, còn lưu lại thứ gì đó sềnh sệch màu đỏ. Hơi thở Y Lộ mỏng manh, trên mặt không còn chút huyết sắc. Kỳ thật khi đó, trong lòng Hàn Đông đã dự cảm được điều gì, nhưng vẫn dùng tốc độ nhanh nhất đưa Y Lộ đến tay nhân viên y tế. Không đầy một lát, một nam tử xa lạ cũng chạy tới. Hắn và Hàn Đông giống nhau cùng bồi hồi chờ ở ngoài phòng cấp, chẳng qua tâm tính hoàn toàn tương phản. Một người khẩn cầu kỳ tích, người còn lại kia là muốn bóp chết loại kỳ tích này. Cuối cùng, ông trời vẫn không mở một lối thoát. Hài nhi này chưa được ba tháng, bị chính phụ thân ruột nguyền rủa, đã đi đến cuối con đường nhân sinh rồi. Thời điểm bác sĩ tuyên bố kết quả này, Vương Trung Đỉnh vừa vặn đuổi tới. Hàn Đông buồn bực hút thuốc, trên mặt lộ ra một tia trầm trọng. "Vẫn là không bảo trụ được muội muội của anh rồi." Vương Trung Đỉnh hỏi: "Làm sao em biết là muội muội?" "Vừa rồi em nghe thấy cô ấy nói với em, cô ấy nói đứa bé nếu sinh ra cũng giống ba của nó, vẫn là đừng đến trên đời nghiệp chướng!" Hàn Đông vốn muốn dùng trêu chọc giọng điệu nói ra những lời này, kết quả là lại tràn đầy chua xót. "Cô ta phạm phải nhiều việc thiếu đạo đức như vậy, rơi xuống kết cục này ngày hôm nay cũng là trừng phạt đúng tội." Vương Trung Đỉnh an ủi Hàn Đông. Hàn Đông không muốn đề cập đến chút thiện tâm hèn mọn này của mình, hắn chỉ là nói ra việc lo lắng nhất. "Nhi đồng chết rồi, thúc anh lại càng không có sợ hãi gì nữa, đến lúc đó ta còn trị lão thế nào?" Vương Trung Đỉnh nói: "Như thế nào lại không thể trị? Tử thai cũng có thể giám định thân tử." Nhãn tình Hàn Đông sáng lên, "Thật sao?" "Ân, chỉ cần mang thai đầy 8 tuần là có thể." "Làm sao anh ngay cả cái này cũng biết?" Vương Trung Đỉnh che giấu, "Đây là kiến thức y tế cơ bản, rất nhiều vụ án đều dựa vào chứng cớ này." "Chính là, giám định thân tử cũng cần mẫu gen của thúc anh a, anh đi đâu lấy đây?" Vương Trung Đỉnh suy nghĩ một lát, đột nhiên hai mắt lóe sáng. Y nhớ tới mình đã yêu cầu Nhị Lôi bọc lại cái bcs kia, lúc ấy chỉ là muốn lấy về giao cho Vương thẩm. Mời bà nhìn xem người nam nhân này như thế nào một bên lời thờ son sắt, một bên lại tới tư trạch tân hoan. Kết quả không nghĩ tới lại có thể phát huy công dụng ở trường hợp này! "Nói cách khác, chỉ cần Y Lộ chịu phối hợp, là chúng ta có thể vạch trần thân phận thật của nhi đồng?" Hàn Đông mới vừa nói xong, bác sĩ đã đến thông báo. "Tình trạng thai phụ chuyển xấu, xin hỏi ai là người nhà?" "Thỉnh ký tên." Hàn Đông nhịn không được ở một bên hỏi: "Như thế nào lại chuyển biến xấu? Không phải mới mang thai 3 tháng sao?" "Cái đó và ngày tháng không liên quan, là thân thể bệnh nhân có vấn đề. Cô ấy là sản phụ lớn tuổi, lại đã sảy đến lần thứ 6, tự thân việc mang thai đã là một việc mạo hiểm." ... Vương Hải Chí thừa dịp Vương thẩm đi phòng thay quần áo, trộm mở máy hỏi tình huống bên này. "Nhi đồng đã mất rồi." Vương Hải Chí rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi. "Tình trạng của cô ta đột nhiên chuyển biến xấu, bác sĩ thông báo bệnh tình nguy kịch, đang tăng cường cứu giúp..." Nghe thế, tâm Vương Hải Chí rốt cục run lên. Y Lộ nếu là thật sự có bất trắc, đối với lão mà nói, chỉ là vài năm theo đuổi, mấy tháng yêu nhau hóa thành bọt nước. Cùng lúc đó còn nghĩ đến bốn chữ này —— vĩnh trừ hậu hoạ! Thục khinh thục trọng, không nói cũng hiểu. (bên nào nặng bên nào nhẹ) "Vương tổng cũng tới rồi, vừa rồi chính là ngài ấy ký tên. Còn sắp xếp vài người canh giữ ở cửa phòng cấp cứu, không phải nhân viên y tế đều không được tới gần." Vương Hải Chí nghiến răng nghiến lợi, tiểu tử này tỏ rõ đấu đến cùng với ta a! Đang thống hận lên, đột nhiên thấy phu nhân đi tới. Vương Hải Chí vội vàng phân phó: "Yên lặng theo dõi kỳ biến, tình huống đặc biệt xử lý đặc biệt." Nói xong, nhanh chóng ngắt lời tắt máy. ... Bên ngoài phòng bệnh diễn ra một trận giằng co. Chính là tất cả thủ hạ Vương Trung Đỉnh cùng thủ hạ của Vương Hải Chí đều đóng tại cửa phòng cấp cứu. Một phe âm mưu tìm cơ hội xuống tay, một phe nghiêm trành tử thủ. Nguyên tưởng rằng trận chiến này còn phải kéo dài thật lâu, kết quả từ trong phòng cấp cứu đột nhiên truyền ra tin dữ. "Người bệnh bởi vì cứu chữa không có hiệu quả đã tử vong, xin người nhà nén bi thương." Tin tức tới quá đột ngột, Vương Trung Đỉnh đứng nghiêm bất động ở cửa, thật lâu không hề động đậy. Ngay cả Hàn Đông sớm có chuẩn bị cũng có chút bất ngờ không phòng ngự nổi. Hắn nghĩ đến như thế nào cũng phải cứu người thành công, sau đó lại là chăm sóc đặc biệt, tình huống tiếp tục chuyển biến xấu, dần dần... (phòng chăm sóc đặc biệt- ICU: Bệnh nhân nằm tại ICU là những ca nguy hiểm) Như thế nào cũng phải hoà hoãn xung đột! Kết quả, một người sống cứ như vậy mà ra đi. Người nhà còn chưa tới Bắc Kinh, bên ngoài phòng cấp cứu vô cùng yên tĩnh, ngay cả một tiếng khóc lóc cũng không có. Vương Hải Chí trên đường trở về nhận được tin tức này, lúc ấy Vương thẩm đang hỏi lão có muốn uống trà hay không, xem như lần đầu lấy lòng trong suốt mấy ngày gần đây. Vậy là Vương Hải Chí ngay cả một phản ứng bi thương cũng không kịp, liền cười cười tiếp nhận. Một đoạn đường còn lại, đã đủ cho lão đem vài năm tình nghĩa không đếm xỉa đến. Về đến trong nhà, lại có thể làm như không có việc gì bàn về cái chết của Y Lộ. "Chúng ta vốn đã bày ra ba sách lược, kết quả còn chưa có động thủ, chính cô ta đã chết rồi." Vương Hải Chí rất hài lòng, "Như vậy chẳng phải là rất tốt?" "Phải a! Ngày hôm nay thật sự là rất thuận lợi! Tất cả sự kiện đều là thần không biết quỷ không hay, truy cứu cũng truy cứu không đến trên đầu chúng ta." Vương Hải Chí lại nghĩ tới một việc, vội hỏi: "Máu hay thứ bị sảy ra có giám sát bác sĩ xử lý gọn ghẽ hay không?" "Trước tiên đã rửa sạch rồi, ngay cả vết máu đầu đường kia cũng đã lau sạch sẽ rồi." "Được, ta đây an tâm." ... Bên này, Hàn Đông hỏi Vương Trung Đỉnh: "Có cần phải tiếp tục cho người giám định thi thể của cô ta một chút không? Nói không chừng còn có..." "Bỏ đi, để cô ấy ngủ yên." Vương Trung Đỉnh nói. Hàn Đông ngẫm lại cũng phải, liền không nói gì nữa, cùng Vương Trung Đỉnh đi đến bãi đỗ xe. Mở cửa xe, một mùi máu tươi xông vào mũi. Vương Trung Đỉnh hướng về ghế sau xe nhìn lại, ánh mắt đột nhiên dừng ở thứ sềnh sệch màu đỏ, sau đó nhanh chóng kéo đệm xuống. Hàn Đông nghĩ đến Vương Trung Đỉnh muốn ném đi, kết quả thế nhưng y lại đặt vào một cái túi, mang tới xe của mình. "Này, anh cầm đi làm gì?" Hàn Đông hỏi. Hắn nghĩ không ra, bình thường trên nệm lót chỉ bị cọ một cái, Vương Trung Đỉnh đều hận không thể lột vứt đi, ngày hôm nay vết máu lớn như vậy, lại vẫn tính lưu lại? Vương Trung Đỉnh không nói chuyện, trực tiếp khởi động xe. Hàn Đông xe ở phía sau một đường đi theo, cuối cùng đến một trung tâm xét nghiệm. Người phụ trách ở đây cười trêu chọc: "Vương tổng, làm sao anh lại tới nữa?" Tà tâm Hàn Đông nháy mắt liền sinh động, "Cái gì gọi là lại tới nữa? Anh trước kia đã từng tới?" "Bồi bằng hữu tới." Vương Trung Đỉnh che giấu. Hàn Đông vui sướng khi người gặp họa, "Người bằng hữu kia như thế nào lại không hay như vậy? Ngay cả con mình còn nhận không ra." Vương Trung Đỉnh trực tiếp bỏ qua cái đề tài này, đem túi đã thu cùng bcs đưa cho người phụ trách. "Làm phiền ngài giúp tôi xem xem, hai mẫu này có thể làm giám định thân tử không?" Mười lăm phút sau, người phụ trách hướng Vương Trung Đỉnh làm ký hiệu OK. "Không thành vấn đề." Ta phi! Như vậy cũng được? Hàn đại Tiên nhi không chịu nổi cảm khái: ngành khoa học kỹ thuật Trung Quốc thực đã phát triển đến trình độ này sao? Xem ra tự mình nếu không tiến bộ, sẽ bị các loại máy móc thay thế rồi! ... Ngày hôm sau, tin tức Y Lộ chết náo động cả nước. Tuy rằng bởi vì nguyên nhân cụ thể không được công bố, nhưng mọi người vẫn sôi nổi đoán là có liên quan đến "tin đồn tiểu tam" một đoạn thời gian trước. Trong nháy mắt, Vương Hải Chí lại bị đổ lên nơi đầu sóng ngọn gió. Đồng thời với chuyện này, kết quả giám định thân tử cũng đã ra rồi, múc độ 99%. Không hề nghi ngờ, là con của Vương Hải Chí. Xế chiều hôm đó, phần kết quả này liền đưa tới trước mặt Vương thẩm. So sánh với lần trước kích động khi phát hiện Hàn Đông ẩn thân trong nhà, lần này Vương thẩm chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua. Giống như sớm đã có chuẩn bị tâm lý, chính là chỉ thiếu một cái bằng chứng mà thôi. Vương Hải Chí như cũ không thừa nhận. "Kết quả giám định thân tử của ta và con cô ta? Ngươi đang ở đây nói giỡn sao? Ta đây vài ngày nay vẫn luôn bồi thẩm và đệ đệ của ngươi, làm sao ngươi lấy được mẫu gen?" "Từ bcs mà ba ngày trước ông đã dùng qua." Vương Trung Đỉnh nói. Không khí nháy mắt lâm vào một trận tĩnh mịch. Thật lâu sau, Vương Hải Chí mới mở miệng bài bác. "Tạm thời coi như tội này là thành lập, đứa con trong bụng cô ta đâu? Ngươi là như thế nào lấy được mẫu? Chẳng lẽ mổ bụng sau khi chết?" Vương Trung Đỉnh lẳng lặng trả lời: "Có nhiều thứ rửa không sạch." Thần kinh Vương Hải Chí lần thứ hai cứng lên. "Ngươi có ý tứ gì?" Vương Trung Đỉnh bình tĩnh nhìn lão, nói: "Ý là – người cứu cô ấy không phải ông." Vương Hải Chí như gặp phải sét đánh, nháy mắt không thể động đậy. Hai ngày sau, Vương thẩm và lão chính thức làm thủ tục ly hôn, cắt dứt cuộc hôn nhân đã sớm chỉ còn trên danh nghĩa này. ... Nhưng mà đối Vương Trung Đỉnh mà nói, trở ngại chân chính còn chưa chính thức đối mặt. Thì phải là đến từ phương diện áp lực gia đình. Cho dù Vương Hải Hồng biết Vương Hải Chí mưu hại cốt nhục ruột thịt của mình, ông vẫn mặc nhiên không thể tiêu tan đối với hành động cường ngạnh phạm thượng của Vương Trung Đỉnh. Càng không thể chấp nhận sau khi huynh đệ ruột của mình nhà tan cửa nát, nhi tử lại đặt sự nghiệp lên mục đính hàng đầu. Cho nên, vô luận Vương Trung Đỉnh đến nhà giải thích như thế nào, Vương Hải Hồng đều giữ một thái độ. "Ngươi sau này không cần nói nữa, con người của ta chính là cổ hủ, chính là ngoan cố, chính là quan điểm gia đình là trên hết! Ngươi muốn phá hỏng một cái này, đừng nghĩ cầu ta tha thứ!" "Ta đã đem lời nói hết rồi, ta không ngăn cản ngươi lên làm chủ tịch. Nhưng là một khi ngươi nhậm chức, chỗ này không còn là nhà của ngươi. Mời ngươi đi đường vòng đi, lão Vương gia không chào đón ngươi!" "Đừng cho là ta nói nói nhảm, Vương Hải Hồng ta từ trước đến nay nói một là một hai là hai!" "..." "Đủ rồi!!!" Thanh âm già nua trầm ổn mạnh mẽ lần thứ hai truyền vào phòng, mang theo khí thế hoành tảo thiên quân. "Ai còn dám ngang nhiên phản đối cháu của ta, ta cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ phụ tử trước!" Khí thế Vương Hải Hồng lập tức giảm xuống ba phần. "Cha, không phải nói không cần người quản đến sao..." "Nếu không quản ngươi có phải đã lật trời! Trên dưới Vương gia đều là ngươi định đoạt sao? Động một chút lại 'Chớ vào cửa chính', đây là nhà ngươi sao? Đây là nhà ta!" Trên mặt Vương Hải Hồng có chút không nhịn được, "Coi là nhà của người, con cũng có quyền lợi đưa ra dị nghị a." "Có thể, ngươi nói đi, nói xong liền ra khỏi đi." Vương lão gia tử dọa dẫm. Vương Hải Hồng do dự nửa ngày mới mở miệng, "Cha, người đừng ép con, người cũng biết tính con..." "Ta không bức ngươi." Ngữ khí Vương lão gia tử vô cùng bình tĩnh, "Ngươi thật sự bị từ, sau khi chết đừng đốt giấy để tang cho ta, bước qua mộ phần của ta đi đường vòng đi!" Vương Hải Hồng: "..." Ngày hôm sau, công ty liên hợp với đoàn phim tổ chức một lễ truy điệu lớn cho Y Lộ. Sau hai tuần, Vương Hải Chíchính thức giải nhiệm chức chủ tịch. Kết thúc "bục thống trị" dài đến hơn haimươi năm, mở ra chương mới cho tập đoàn Trung Đỉnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]