Ngày hôm sau, buổi sáng, cả người Hàn Đông giống như rụng rời, không chỉ thân thể không khoẻ, trong lòng cũng từng đợt khó chịu, cảm giác sẽ có chuyện không tốt phát sinh.
Để an tâm, hắn tính tính một chút vận thế ngày hôm nay.
Kết quả là trước chính ngọ không nên xuất đầu lộ diện, sau buổi trưa không nên tô son điểm phấn. Hàn Đông buổi sáng buổi chiều đều có cảnh, một cái không nên xuất đầu lộ diện, lại một cái không nên tô son điểm phấn, còn quay phim thế nào được? Hơn nữa thân thể không khoẻ, cảm xúc mâu thuẫn càng ngày càng mãnh liệt, vì thế hắn gọi điện thoại cho sản xuất.
"Cái gì? Cậu muốn xin nghỉ? Vậy như thế nào không nói sớm? Tôi và nhân viên của đoàn sáng sớm năm giờ đồng hồ liền đến đây dựng phông. Bây giờ cậu mới nói không thể quay?"
"Không phải, tôi..."
"Chúng tôi bận rộn mấy giờ liền toi công coi như thôi đi, coi như bọn tôi không đáng! Nhưng một đoàn lớn lãnh đạo đến tham ban kia! Người ta dựa vào cái gì phải thuận theo cậu?"
Được rồi...
Hàn Đông biết xin nữa cũng không được gì, vì thế giữ vững tinh thần rời khỏi giường.
Đối với Vương Hải Chí mà nói lão tự nhiên phải chiếu cố đến hai phe không mong muốn, Từ Trạch Mạn triệt kiều Vương Hải Chí, "Buổi chiều em có một phần diễn."
Vương Hải Chí hảo khí trả lời, "Trước buổi trưa thật sự ta không có thời gian, lát nữa còn phải đi họp."
Vừa dứt lời, di động liền vang lên. "Chủ tịch, người đã tìm được rồi."
Nghe nói như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-mang/1349919/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.