Hàn Đông hai ngày này quả thật bị đánh không ít.
Hơn nữa mỗi đêm, hai bảo tiêu canh cửa đến mí mắt không mở ra được, Hàn Đông ở bên trong lại cố ý cao điệu ngáy ngủ, quả thực rất thiếu đánh.
Hai bảo tiêu này coi như cũng có chút nhân tính, biết rõ phải đến hành hạ một cái bao cát sống, cho nên mỗi lần cũng không trực tiếp đánh lên người. Mà dùng chiếu bọc lấy Hàn Đông, ở bên ngoài các loại đấm đá đến tuyệt đối là muốn sống không được!
Hàn Đông ở bên trong gào mặc dù vẫn gào, đến khi vừa rút chiếu ra, bộ dạng thiếu đánh vẫn là thiếu đánh.
"Đánh a, dùng sức mà đánh." Hàn Đông nói.
Mặt hai bảo tiêu chết cứng, chưa thấy qua minh tinh nào mạnh miệng như vậy!
"Ta đã tính ra kết cục bi thảm của các người, nói thật, anh em trong lòng rất không đành. Các người cứ cố gắng đánh nhiều vào, sau này ta còn có thể thanh thản một chút."
Bảo tiêu cười lạnh, "Bọn ta thật sự cũng là con người, cầu được ước thấy, ngươi hiện tại thu hồi những lời này vẫn còn kịp."
Hàn Đông nói: "Ta thu..."
Bảo tiêu vừa muốn nhân cơ hội làm khó dễ, chợt nghe Hàn Đông tiếp một câu, "Ta thu con mẹ các người!"
Hậu quả có thể nghĩ.
Hàn Đông ngay cả giường cũng không bò lên được, nằm liệt trên mặt đất đã hơn nửa ngày.
Nửa đêm, hai bảo tiêu vừa ngáp vừa nói chuyện phiếm.
"Hàng này sao hôm nay không ngáy ngủ nữa?"
"Đúng a, tôi cũng thấy yên tĩnh quá."
"Sẽ không phải bị chúng ta đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-mang/1349904/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.