Nhị Lôi ở phía trước lái xe, Vương Trung Đỉnh đặt Hàn Đông nằm úp trên đùi của mình, để tránh hắn xoay người lung tung đụng tới tổn thương ở lưng. Trên đường, Hàn Đông đột nhiên mở miệng.
"Làm gì đây?" Hỏi Vương Trung Đỉnh.
Vương Trung Đỉnh biết hắn còn mê man chưa hoàn toàn tỉnh, lại dùng tay nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu hắn vài cái, dỗ hắn tiếp tục ngủ.
Một lát sau, Hàn Đông lại muốn xoay người.
Vương Trung Đỉnh giữ hắn lại.
"Còn chưa có sơn xong..." Hàn Đông lầu bầu.
Vương Trung Đỉnh vì để cho hắn ngoan ngoan nằm úp sấp, đành nói theo một câu: "Được rồi, còn chưa có sơn xong."
Kết quả, Hàn Đông lại chậm rì rì đưa bàn tay đến mặt sau.
"Cậu muốn làm gì?" Vương Trung Đỉnh hỏi.
Hàn Đông không nói, chỉ đưa tay dị thường cố sức nắm bên cạnh quần lót. Chậm rãi, chậm rãi hướng ở giữa, cuối cùng nhét vào khe mông. =))))))
Vương Trung Đỉnh, "... Cậu... được lắm!"
Đã đến nỗi nào rồi? Còn không quên giở trò lưu manh.
Hàn Đông hiển nhiên cảm thấy chưa xong, tay vẫn giữ như vậy, cũng không ngại mệt.
Cuối cùng, Vương Trung Đỉnh cũng phải thỏa hiệp sờ sờ hai cái.
Hàn Đông rốt cục chậm rì rì thu tay trở về.
Nhị Lôi từ kính chiếu hậu thấy ánh mắt nhu hòa của Vương Trung, đột nhiên cảm thấy tiên đoán của người mù đã ứng rồi, sớm biết vậy lúc trước cũng nhờ người mù tính nhân duyên cho mình.
Tới bệnh viện, Hàn Đông làm kiểm tra toàn thân. Xác định không có trở ngại, Vương Trung Đỉnh mới chính thức thở nhẹ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-mang/1349862/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.