Buổi tối, Hàn Đông chỉ mặc một cái quần lót giạng thẳng cẳng trên chiếc giường hai mét. Vẫn không chứa được hết, hai chân còn thò ra khỏi giường. Du Minh vừa mới đi tới cửa, thấy một màn như vậy nhịn không được dừng bước.
Vương Trung Đỉnh quả nói không sai.
Cùng một tư thế, người khác làm nhìn rất bình thường, Hàn Đông làm lại thành tiêu hồn. (mê hồn, ngây ngất, cực lạc....)
Du Minh đột nhiên muốn được xem Hàn Đông diễn cảnh ngã xuống nước kia, trong cảnh đó, Hàn Đông rơi xuống thật nhanh từ độ cao trăm mét, thân thể đập xuống mặt nước liền bị tứ phân ngũ liệt (tan vỡ chia năm xẻ bảy). Nếu người khác quay cảnh này sẽ phi thường kinh tởm, nhưng đổi lại là Hàn Đông, cảnh tứ chi tản mạn khắp nơi kia nhất định vô cùng kinh diễm.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên thấy bàn tay hắn đưa đến giữa 2 chân, phi thường bất nhã kéo kéo quần lót, cảnh xuân chợt tiết kia trong nháy mắt đem suy nghĩ tốt đẹp của cậu đập tan.
Vừa định xoay người về phòng, chợt nghe thấy Hàn Đông ở đằng sau hô một tiếng.
"Minh nhi, cậu lại đây."
Du Minh khôi phục biểu cảm lãnh đạm đạm, "Để làm gì?"
"Kể cho cậu một chuyện rất vui." Hàn Đông cười híp mắt.
"Chuyện gì?"
Hàn Đông cầm tay Du Minh đưa đến trên quần lót của mình, nói: "Cậu kéo một chút."
"Cậu có bệnh a?"
Du Minh vừa muốn rút tay về, lại bị Hàn Đông nắm lấy.
"Cậu giúp tôi thử xem độ co dãn thế nào." Hàn Đông nói.
Du Minh tùy tiện kéo kéo, nói: "Co dãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-mang/1349855/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.