Trở lại ký túc xá, Hàn Đông liền xả nước ấm vào thùng gỗ, ngồi cả người xuống. Thanh gỗ tản ra mùi thơm tự nhiên, nước ấm làm dịu thân thể mệt mỏi, âm nhạc hun đúc linh hồn không kiềm chế được. Lại đốt một điếu thuốc, một chân vươn ra, một thả trong thùng gỗ.... tâm hồn thật thoải mái biết bao!
Quá mẹ nó thoải mái! Giờ này khắc này, anh em nào có thú vui như ta?
Hàn Đông ngửa cổ, yết hầu lên xuống, khói từ xương quai xanh lan tỏa xuống phía dưới, khắp ngực đều huân đỏ.
Bận rộn cả ngày, mệt mỏi không chống đỡ nổi, Hàn Đông đang tắm liền ngủ mất.
Mới đầu rủ đầu xuống, ngồi trong thùng không nhúc nhích. Một lát sau cổ bỗng nhô lên, đưa ray qua tắt nhạc để gọi điện thoại, trong lúc đó mắt vẫn luôn nhắm.
Vương Trung Đỉnh vừa vặn mới làm xong việc, thấy điện thoại của Hàn Đông không hề nghĩ ngợi liền tiếp.
"Tôi nhớ anh." Hàn Đông nói.
Phong thái thường ngày lập tức bị đập nát trong lúc ngủ, phương pháp nghiệm chứng này của Vương Trung Đỉnh quả nhiên chính xác.
"Tôi nhớ anh, tôi nhớ anh, tôi nhớ anh..." Hàn Đông lại bắt đầu niệm kinh.
Vương Trung Đỉnh vốn có thể cúp điện thoại, bởi vì cơ bản Hàn Đông trong lúc vô thức không nói hết mấy ngàn lần tuyệt sẽ không ngừng. Luôn thích ngắt lời kẻ khác - Vương Trung Đỉnh, thế nhưng không vứt điện thoại ra, mà là cầm đi vào thang máy, đến ký túc xá, đi đến bãi đỗ xe... Câu nói kia thủy chung quanh quẩn ở bên tai.
Bác sĩ tâm lí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-mang/1349822/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.