Chỉnh sửa: Gấu và Thỏ 
* * * 
“Tôi nói này, các người hỏi cũng đã hỏi qua, tra cũng tra xong rồi, nếu không có vấn đề gì thì tại sao không cho tôi đi?” Hàn Đông đứng tại cửa một “nhà tù” năm sao siêu cao cấp ồn ào. 
“Trước khi giải thích mọi chuyện cho hợp lý, Vương tổng không có khả năng thả cậu đi!” 
“Không phải tôi nói rồi đó sao? Tôi xem tướng nhìn ra!” 
Nhị Lôi không phản ứng. 
Đường nhìn nghiêm túc của Hàn Đông dừng trên mặt Nhị Lôi, lần thứ hai tung ra con bài chưa lật. 
“Dương Xuân Lôi, 31 tuổi, từng làm trong trung đoàn cảnh sát chi đội hai phân đội hai hàng hai vị trí số hai, tên thường gọi Nhị Lôi. Tôi tổng kết sở ưu sở ghét của anh thành một bài thơ: Không ăn hải sản không ăn cay, cả đời thích nhất đồ chiên nướng, thích nhất là mang tất (?!???),lại còn yêu nhất là quần cộc hoa…” 
[nguyên văn bài thơ: bất cật hải tiên bất cật lạt, thiên ái thiêu khảo ái du tạc, miệt tử hỉ hoan sách trứ xuyên, thử sinh tối ái hoa khố xái =..=] 
Cơ trên mặt Nhị Lôi co quắp một lát, nhưng rất nhanh lại hồi phục bình thường. 
“Giờ thì anh tin chưa?” 
“Tôi tin cũng vô dụng, quan trọng là Vương tổng tin mới được.” 
Hàn Đông nhe răng nanh, “Anh ta có tin cũng không chịu thừa nhận!” 
Huống chi chắc chắn là sẽ không tin! 
Hàn Đông bây giờ mỗi tấc ruột gan đều não nề cả lên, mi rảnh quá không có gì làm khoe với hắn ta chút tài lẻ làm gì? Không phải biết rõ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-mang/1349780/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.