Nếu như ta hạ mệnh lệnh này, há chẳng phải là làm vuột mất thời cơ tốt để tiêu diệt quân địch, còn làm cho cả nhà ta ở vào thế vạn kiếp bất phục? Đối với nước nhà, đối với hoàng thượng, đối với người thân, đối với chính ta cũng đều là không có lợi, như vậy Ngọc Học Cung ta sẽ trở thành kẻ bất trung bất hiếu, vô tình vô nghĩa! Ngọc Học Cung đã ngầm định sẵn trong lòng, khảng khái nói: "Cách nghĩ của Lăng Công gia khó tránh có chút hơi không thực tế, xin hãy xuất chiêu đi, đám người chúng tôi có thể chết trong tay của thiên hạ đệ nhất sát thủ, Đệ Nhất Lâu chủ âu cũng là không sống uổng đời này! Trước sau gì mọi người đều là cá chết thì lưới cũng rách, nhưng cũng còn hơn là quay về bị tru di cửu tộc!" .
Những người còn lại thấy hắn nói như vậy, tên nào tên nấy đều lộ ra nét do dự, nếu đúng như lời của Ngọc Học Cung, bọn mình nếu như hạ mệnh lệnh này, hoặc giả không chết tại trận, nhưng lúc trở về chắc chắn sẽ bị Ngọc Mãn Lâu hỏi tội, đúng là trước sau cũng phải chết, vế sau còn làm liên lụy đến vợ con và người thân nữa.
"Chuyện đã đến nước này mà ngươi vẫn muốn làm anh hùng sao? Đúng là ngây thơ đến buồn cười!" . Lăng Kiếm hừm một tiếng lạnh lùng, có chút không kiên nhẫn, trong lòng hắn nghĩ thầm, ta khó khăn lắm mới có một lần thiện tâm phối hợp với các ngươi, cho ngươi cơ hội này mà ngươi còn ra vẻ thông minh! Lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu/3786409/chuong-781.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.