Tiêu Phong Hàn cười một cách đắng cay, hắn thẫn thờ nhìn Bích Ba Tiên Uyển hiện nay đã biến thành một đống đổ nát, hồi lâu mới ngán
ngẩm thở dài một hơi, nói: "Lăng Thiên, thái tử điện hạ, Tiêu mỗ có một thỉnh cầu" .
"Ngài cứ nói đừng ngại" . Lăng Thiên mỉm cười, trong lòng hắn đã đoán được ông ta muốn nói gì.
Tiêu Phong Hàn hít sâu một hơi, giữa hai hàng lông mày hiện lên nét quạnh hiu, chầm chậm nói: "Hi vọng thái tử có thể đối xử tốt với bách
tính ở Đông Nam, đối với binh tướng ở Đông Nam, có thể dùng được thì thái tử giữ lại, những người không dùng được cũng mong thái tử
đừng làm hại họ, để cho họ bỏ giáp quy điền, được không?" .
"Tiêu gia chủ lo lắng nhiều quá rồi, hai chuyện này kể cả là ông không nói, ta cũng sẽ làm như vậy" . Lăng Thiên cười một cách sảng khoái,
nói: "Cường binh hãn tốt, chính là gốc rễ của quốc gia, ta sao có thể bỏ đi dễ dàng được? C về bách tính ở Đông Nam, sau này cũng là
thần dân của đế quốc Thần Châu ta, tất nhiên sẽ được đối xử bình đẳng như nhau. Kể cả là những binh sĩ chán ghét cuộc đời làm lính cũng
có thể tùy ý cho về!" .
"Hay!" . Tiêu Phong Hàn hô lên một tiếng, nói: "Nếu thái tử gia đã nói như thế, thì Tiêu mỗ có thể tuyên bố tại đây, từ nay Đông Nam sẽ
không còn Tiêu Gia tồn tại nữa! Ta sẽ di dời cả gia tộc đến Thừa Thiên, cùng nhau cộng hưởng vãn niên với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu/3786391/chuong-763.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.