Lăng Thiên giận run người, ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía nàng, nếu như có thích khách thật nàng sẽ dùng chậu rửa mặt để ra tay sao? Nếu như có thích khách thật nàng sẽ véo vào người ta một cái sau khi chụp cái chậu rửa mặt đó vào đầu ta sao? Chỉ sợ có khi đã ăn một
nhát đao rồi?
Nhìn cái vẻ mặt sợ hãi của Lê Tuyết, trong đáy mắt lại là một sự đắc ý nhìn thấy rất rõ, Lăng Thiên trợn hai con mắt nhìn nàng hồi lâu. Đột
nhiên hắn thở dài một hơi, nằm vật ra giường, chui đầu vào trong chăn.
Mất mặt quá! Bản công tử lần này đúng là mất mặt quá!
Cả đám người đẹp cùng nhau cười ồ lên.
Một giọng nói hồ nghi vang lên: "Í? Các muội nói xem Lăng đại công tử tại sao chỗ khác không đến, mà lại cứ phải đến phòng của Lăng
Thần muội muội để nghe trộm? Từ vừa nãy, đã Lăng Thần muội cứ như người mất hồn, cứ như là chúng ta đã làm phiền đến chuyện
tốt của muội ấy í?" .Người nói chính là Lê Tuyết.
"Đúng đấy, đúng đấy, vừa này Thần tỉ tỉ trông sốt ruột lắm í. Hóa ra là như vậy! Thần tỉ tỉ như vậy thì cũng không thấy lạ lắm, Nhan muội
muội sao cũng như vậy nhỉ?" . Giọng nói này, chính là của Thủy Thiên Nhu.
"Hừm, đúng là đồ háo sắc, đồ xấu xa!" . Giọng nói này vừa mang ý trách móc, vừa có chút gì đấy sự ghen tức, chính là của Tiêu Nhạn
Tuyết.
"Á.., hay là cứ thay quần áo đã, nếu không công tử cảm lạnh thì chết"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu/3786365/chuong-737.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.